Thế Hôn

Chương 431 : Tin dữ

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Chưa đến hai ngày, Kim Đại Tuấn như hấp hối, mất hết nhuệ

khí được thả ra, Du Tông Thịnh chẳng những như cũ làm theo ý mình, thanh danh

còn vang vọng, lại qua mấy ngày nữa, hắn khai thương thả hai ngày lương, tiếp

theo lại được triều đình ca ngợi. Không còn người đọc sách nào dám tùy tiện đi

nháo sự, mà sau khi những lời chỉ trích của Chư tiên sinh với hắn truyền ra

ngoài, trực tiếp bị rất nhiều người coi như là trò cười, nói chuyện giật gân,

không có người nào tin tưởng Bình châu sẽ loạn lạc.



Thí dụ như lúc này, Lục Kiến Tân đang bình luận về tin

tức nghe được với Lục Kiến Trung: “Chư tiên sinh nói chuyện quá mức nặng nề

rồi, thành Bình châu, Thanh châu ở gần Đại Vinh, từ trước đến nay là trọng

thành, tường thành tất nhiên phải tu kiến. Dân loạn làm sao dễ dàng xuất hiện?

Trú binh cũng không thiếu? Không thể so với Phong châu bên kia vốn không có

tường thành, trú binh lại thiếu, nhẹ nhàng công phá liền thành công. Muốn phòng

dân loạn ngoại tặc, thật đúng là cần tường thành vững chắc. Cứ đóng cửa thành

lại, xem xem ác đồ làm sao mà đi vào được?” Lục Giam ngồi ở một bên cúi mắt

không nói, ngẫm lại thầy trò hai người thật đúng là đáng giận, lại cố ý hỏi Lục

Giam: “Nhị lang, con cho rằng thế nào?”



Lục Giam nghe hắn nói Chư tiên sinh nói chuyện giật

gân, trong lòng vô cùng mất hứng, chậm rãi nói: “Tường thành vững chắc là đúng,

nhưng tiên sinh con cũng cho rằng không sai, thủ đoạn dịu đi một chút đối với

mọi người đều có lợi, cho dù không có loạn lạc, lâu dài xem ra cũng có ích,

tính tình của Du Tông Thịnh thật là giả dối gian xảo ác độc, mấy ngày nay con

đi chung quanh thăm viếng, chứng kiến hắn tỏ vẻ…”



Đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời

một nẻo), Lục Kiến Tân không kiên nhẫn nghe Lục Giam nói, bất

động thanh sắc đánh gãy lời hắn: “Chuyện này nói sau, ta là hỏi, con cảm thấy

có thể có dân loạn hay không?”



Lục Giam còn muốn thuyết phục hắn: “Phụ thân, tiên

sinh chính là nói nên phòng bị. Theo thiên lý……”



Lục Kiến Tân cả giận nói: “Không có khả năng! Về sau

cũng không cho con ra bên ngoài nói lung tung! Lấy thân phận cùng địa vị của

con, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, con đều hiểu được, đỡ phải gây họa

vào thân! Người cả một nhà này, không cho con liên lụy!”



Lục Giam trầm mặc một lát, đáp: “Vâng.”



Dân chúng sợ nhất chính là loạn lạc, ai quản phụ tử

hai người ầm ỹ ra sao? Lục Giam không gây chuyện, tất nhiên là điều mà mọi

người hy vọng. Lục Kiến Trung vội ngắt lời: “Đúng là sẽ không loạn chứ?”



Lục Kiến Tân thấy Lục Giam tuy rằng đáp ứng, vẫn mang

vẻ mặt quật cường, bất mãn quét hắn một cái, hừ hừ nói: “Nào có dễ dàng như

vậy? Sẽ không! Bình châu không phải Phong châu!”
mặt lụn bại run run môi hỏi: “Đại lão gia bọn họ đâu?”



Phương Trúc vội đáp: “Vài vị lão gia đều đang nghị sự,

thương lượng đối sách. Là nô tỳ mới nghe nói đến chuyện này, liền chạy nhanh

tiến vào thông báo cho phu nhân.”



Lâm Ngọc Trân hơi nhếch môi, không khí trầm lặng nhìn

tảng đá trên đất, mang theo vài phần oán độc nói: “Đi đi! Ngươi lập tức đi nói

chuyện này cho Nhị phu nhân biết!” Nàng chịu khổ sở, có thể nào buông tha cho

Tống thị?!



Phương Trúc vội nhìn trộm Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân

đột nhiên cất cao thanh âm: “Bảo ngươi nhanh đi, có nghe thấy không?”



Phương Trúc bị hù dọa, vội đáp: “Vâng.” Nói xong vội

vã rời đi.



Lâm Ngọc Trân hô một tiếng này, khí lực toàn thân

giống như bị rút hết, mềm nhũn tựa vào người Lâm Cẩn Dung, khó khăn nói: “Trở

về.”



Tố Tâm ở bên trong nghe thấy động tĩnh, đi ra thân

thiết hỏi: “Đại phu nhân, người có khỏe không? Nếu không đi vào nghỉ ngơi một

chút?”



Lâm Ngọc Trân trong lòng phiền chán chi cực, làm sao

có tinh lực ứng phó nàng, chỉ nghiêm mặt không nói được một lời. Lâm Cẩn Dung

vội cùng Tố Tâm cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì.” Vừa nói vừa ra

hiệu với Phương Linh, cùng nhau đưa Lâm Ngọc Trân trở về.



Tố Tâm nhìn theo mấy người đi xa, trở lại Vinh Cảnh

cư, ở hành lang tìm được Sa ma ma, nhỏ giọng nói: “Hình như là chuyện hải vận

kia xảy ra đại họa.”



Sa ma ma đang muốn nói chuyện, chợt nghe Lục lão phu

nhân ở trong phòng nói: “Có biết các nàng tham gia bao nhiêu không?”



Lâm Cẩn Dung cũng không biết, nói gì tới những người

khác? Sa ma ma lắc đầu: “Không biết, bất quá xem ra Đại phu nhân chịu đả kích

không nhỏ, hơn phân nửa là không ít.”



Lục lão phu nhân niệm một tiếng phật, tiếp tục chuyển

động lần tràng hạt, gõ mõ, ngoài ra cũng không tỏ vẻ gì khác.