Thế Hôn

Chương 432 : Đáng thương

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Phương Trúc đè thấp thanh âm, thật cẩn thận nói:

“Thiếu phu nhân, Nhị phu nhân mới nghe nói tới, lập tức liền hôn mê bất tỉnh,

Đại thiếu phu nhân vừa vặn ở một bên hầu hạ, liền dùng sức ấn nhân trung của

nàng, hơn nửa ngày mới tỉnh lại, cũng không nói một câu. Đại thiếu phu nhân ở

một bên khóc, Nhị thiếu phu nhân thu xếp thỉnh đại phu, nô tỳ nhìn sự tình

không tốt, trước hết đã trở lại.” Rồi liếc vào trong phòng Lâm Ngọc Trân một

cái, nhẹ giọng nói: “Đại phu nhân ra sao rồi?”



“Nằm nghỉ rồi, ai nói gì nàng cũng không để ý.” Lâm

Cẩn Dung đem Nghị Lang đang ngủ gà ngủ gật giao cho Phan thị cùng Đậu Nhi: “Ta

tạm thời không thể ra về, các ngươi đem Nghị Lang mang về ngủ, tỉnh lại thì

chơi với hắn ở bên kia, không cần đưa lại đây.” Loại thời điểm này, tâm tình

mọi người đều không tốt, tiểu hài nhi vẫn không cần gây thêm phiền hà.



Đậu Nhi cùng Phan thị hiểu được, nhanh đáp ứng, đem

Nghị Lang vội vàng bế đi.



Lâm Cẩn Dung lúc này mới hỏi lại Phương Trúc: “Tam phu

nhân bên kia tình huống thế nào rồi?”



Phương Trúc vò vạt váy, nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn

đứng ở trước cửa, có chút khó nói.



Lâm Cẩn Dung liền dọc theo hành lang dài đi lên vài

chục bước: “Ngươi có thể nói rồi.”



Phương Trúc thở dài, nghiêng người qua thấp giọng nói:

“Tam phu nhân vừa khóc lại nháo, cứ ngước mắt nhìn Nhị gia khóc, càng không

ngừng hỏi làm sao bây giờ? Nô tỳ đoán, nếu không có Đại lão gia, Nhị lão gia

đều ngồi đó, nàng liền túm lấy Nhị gia khóc lóc a. Nghe nói nhà mẹ đẻ nàng cũng

có người tham gia mà.”



Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Không nghe người khuyên,

thì trách được ai? Ngươi đi sai người, đem tin tức nói cho Lâm Tam gia biết.

Hỏi lại cẩn thận, nói không chừng bên kia hắn biết nội tình gì đó mà chúng ta

không rõ.”



Phương Trúc rời đi an bài.



Lâm Cẩn Dung xoay người vào phòng, thấy Tiểu Tinh và A

Nhu nín thở tĩnh khí đứng ở một bên, bộ dạng thật cẩn thận, thở cũng không dám

thở, Hà di nương còn lại là ôn nhu kiên nhẫn khuyên Lâm Ngọc Trân: “Phu nhân,

người nên nghĩ thoáng chút, chớ ảnh hưởng sức khỏe, kia không phải còn chưa

định án sao? Lão gia nhất định sẽ có biện pháp. Trước người uống chén trà sâm

này đã, được chứ?” Vừa nói, một bên quả thực bưng lên một chén trà sâm.


Lâm Ngọc Trân không kiên nhẫn: “Biết rồi, ta sẽ không

ầm ỹ với hắn. Cùng hắn ầm ỹ chính là không công tiện nghi cho hồ ly kia!”



Lâm Cẩn Dung thấy nàng nói không suy nghĩ, quả nhiên

là tức giận đến hồ đồ, cười cười, đứng dậy đi ra ngoài. Phương ma ma chào đón

nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chén trà vừa mới bị đánh vỡ kia, là chén bằng

sứ men xanh mà lão gia yêu nhất.” Nói tới đây, dĩ nhiên là hận nghiến răng

nghiến lợi.



Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói: “Bất quá là một

chén trà mà thôi, chẳng lẽ phu nhân còn đảm đương không nổi? Cứ theo tình hình

thực tế bẩm báo là được, lão gia sẽ không làm gì đâu. Chỉ cần săn sóc lẫn nhau,

vật ngoài thân thì tính là cái gì? Ma ma hầu hạ cẩn thận, có việc đến bảo ta.”



Phương ma ma cười cười: “Thiếu phu nhân nói phải. Lão

nô đi hầu hạ phu nhân.” Chỉ cần Lâm Ngọc Trân không phát giận thì cũng không có

chuyện gì.



Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, tự trở về phòng.



Khi trời mờ tối, Phương ma ma sai Tố Tâm lại đây

truyền lại tin tức: “Thỉnh thiếu phu nhân yên tâm, không có việc gì, lão gia

cùng phu nhân không ầm ỹ.”



Lục Kiến Tân đã trở về, Lục Giam còn chưa thấy quay

lại, Lâm Cẩn Dung liền đoán hắn đại để là bị Đồ thị giữ chặt, vì thế cũng không

sai người thúc giục, để mẫu tử hai người dây dưa. Đợi đến khi trời tối đen, Lục

Giam mới trở về, vừa vào cửa đã cởi ngoại bào ném thẳng xuống đất.



Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Đây là làm sao vậy?”



Lục Giam khẽ mím môi, nhịn lại nhẫn, mặt âm trầm nói:

“Ô uế.”



Lâm Cẩn Dung nhặt lên xem, thấy tay áo nhiều nếp nhăn,

trên mặt còn dính chút chất lỏng không rõ sau khi khô cạn để lại nhiều điểm

loang lổ, đoán đại để là nước mắt nước mũi của Đồ thị, nhìn lại bộ dạng kia của

Lục Giam, đột nhiên cũng rất muốn cười, khó khăn nhịn xuống, đem quần áo đưa

cho Song Toàn: “Cầm giặt sạch.” Rồi chuẩn bị nước cho Lục Giam rửa tay rửa mặt,

cũng không hỏi Đồ thị như thế nào, chỉ hỏi hắn: “Tam thúc phụ bệnh đã đỡ hơn

chưa?”



Lục Giam nhíu mày: “Vẫn không thấy chuyển biến tốt.”

Sau khi rửa xong mặt mũi, nhịn không được nổi giận đùng đùng nói: “Thật không

có đạo lý! Lại trách ta chưa từng gắt gao ngăn nàng lại!”