Thế Hôn

Chương 433 : Cắn tay

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Đồ thị sẽ có phản ứng như vậy, vốn đã nằm trong dự

kiến. Lâm Cẩn Dung yên lặng dâng lên chén trà, nhẹ nhàng xoa xoa tay Lục Giam,

mang ý an ủi.



Lục Giam đại để là sớm nói nhiều miệng khô lưỡi khô,

thấy nước trà, vội vàng một hơi uống cạn, nước trà không nóng không lạnh, độ ấm

thích hợp, vừa vặn khiến táo khí trong lòng hắn giảm bớt không ít. Hắn thở dài

ra một hơi, ngồi xuống ghế, nghỉ ngơi sau một lúc lâu, rồi thấp giọng nói: “Ta

hôm nay mới biết, hóa ra nàng ta quăng vào đó không chỉ có chút ít.”



Hóa ra Đồ thị quản không được miệng, đem chuyện này

nói cho Đồ gia, hỏi nhà mẹ đẻ có muốn cùng nhau phát tài không. Ai mà không

muốn phát tài? Sản nghiệp của Đồ gia cũng được bỏ vào đó, nhưng không có tiền,

không có tiền thì làm sao bây giờ? Tất nhiên là mượn Đồ thị vừa mới được phân

chia gia sản, có năng lực làm chủ số tiền đó. Đồ thị từ trước không có tiền sẽ

còn cho, nói gì tới hiện tại? Tất nhiên là đồng ý.



Nếu buôn bán lời tiền thì may mắn, khi chia hoa hồng

thì có thể khấu trừ, nhưng hiện tại tiền đều trôi xuống sông xuống biển, coi

như còn gì nữa? Đồ gia dụng đến gắn bó sinh kế vẫn là năm đó Lục Giam trăm

phương nghìn kế tiết kiệm tiền tiêu vặt, mượn tin tức của Lâm Cẩn Dung mua bán

hương liệu và lương thực kiếm tiền chuộc đồ về, cũng không thể để bọn họ bán đi

nữa. Dựa theo thói quen của Đồ gia, không khóc nháo hỏi nàng đòi tiền đã tốt

rồi.



Nếu là người biết xua đuổi ý nghĩa linh tinh thì cũng

đành nhịn. Nhưng Đồ thị chính là người luôn luẩn quẩn trong lòng, nàng nghĩ

mình chịu thiệt, đau lòng, oán trách Nhị phòng, đồng thời, còn đem hy vọng đặt

ở trên người Đại phòng, hy vọng Đại phòng có thể có cách kiếm về. Nhưng nàng

không dám chọc vào Lục Kiến Tân cùng Lục Kiến Trung, vậy chỉ có thể tìm Lục

Giam khóc nháo, chỉ có thể tìm Lục Kiến Lập oán giận.



Lâm Cẩn Dung đại khái nghe qua, đồng tình nhìn Lục

Giam, cố ý nói: “Tam thẩm nương, vốn là có thiện tâm, đối với người nhà mẹ đẻ

coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”



Lục Giam trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Thời điểm

lúc trước ta giúp bọn họ đã nói qua, đó là lần cuối cùng ta giúp bọn họ. Không

đáy thì dù thế nào cũng không lấp đầy. Nếu nàng ta cố ý không nghe lời ta

khuyên, lại là tự nguyện lấy tiền cho người mượn, nên chuẩn bị sẽ bị lỗ vốn.

Tới tìm ta làm ầm ĩ, đơn giản là hy vọng ta vẫn sẽ giống như lần trước thôi.”

Đồ gia bức Đồ thị, Đồ thị lại đây ép buộc hắn, nguyên nhân đều là cho rằng đối

phương có tiền, đều có thể vươn tay giúp đỡ.


liền thử nói: “Chậm rãi, dù tức giận cũng phải ăn gì mà?”



Đúng là bì cẩu đuổi cũng đuổi không đi, bức người quá

đáng! Lâm Ngọc Trân cắn chặt răng, nói: “Để nàng đưa vào đi.”



Hà di nương chân thành đi vào, cảm kích nhìn Lâm Ngọc

Trân, lại thân thiết nhìn về phía Lục Kiến Tân, Lục Kiến Tân không có tâm tình

trấn an nàng, chỉ cúi đầu tiếp nhận bát cháo nàng đưa qua, phân phó Lâm Ngọc

Trân: “Thân mình trọng yếu, ăn nhiều một chút.”



“Phu nhân ăn nhiều một chút.” Hà di nương bất động

thanh sắc hai tay dâng cháo đi qua, đầu ngón tay lơ đãng ở bên bát phất một

cái, vốn tưởng rằng Lâm Ngọc Trân sẽ tức giận, kết quả Lâm Ngọc Trân dường như

không phát hiện đón nhận cùng Lục Kiến Tân ăn.



Lục Kiến Tân tâm tình sút kém đến cực điểm, chỉ ăn nửa

bát vô luận thế nào cũng ăn không vô, còn chưa buông bát, lại nghe Phương ma ma

bẩm báo: “Lão gia, phu nhân, Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân lại đây, nói là có

việc muốn bẩm báo.”



Lục Kiến Tân cũng không trông cậy vào chuyện này có

thể hỏi thăm gì được phu thê Lục Giam, đoán bọn họ hơn phân nửa cũng là vì

người bên ngoài đến tìm hiểu tin tức, liền hứng thú rã rời nói: “Để bọn họ tiến

vào.” Thấy Phương Trúc đi theo tiến vào, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Lục

Giam.



Lục Giam quét mắt nhìn Hà di nương phụng bồi ở một

bên, nói: “Con vừa biết một tin tức, muốn nói cho phụ thân nghe.”



Lục Kiến Tân không chút nào để ý hướng Hà di nương vẫy

vẫy tay: “Đi xuống!”



Hà di nương thuận theo lui ra ngoài.



Lục Giam lúc này mới lệnh Phương Trúc đem lời Mai Bảo

Thanh nói thuật lại một lần, rồi bảo: “Con trở về liền viết thư lên kinh nhờ

người tìm hiểu việc này.”



Lục Kiến Tân vuốt râu suy nghĩ hồi lâu, nói: “Hắn có

thể có giác ngộ như thế cố nhiên rất tốt, nhưng chỉ sợ người khác ép buộc hắn.

Bất quá, nếu bỏ qua tiền tài, kia cũng không đến mức không thể thoát thân.” Kế

tốt nhất hiện nay cũng chỉ có thể tĩnh lặng chờ đợi.