Thế Hôn
Chương 434 : Số tiền lớn
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Trời vừa sáng, đã có chim chóc ở ngoài cửa sổ minh
xướng. Lâm Cẩn Dung nghiêng người hé mắt nương theo nắng sớm nhìn Nghị Lang bên
cạnh có bị rớt chăn hay không. Thấy Nghị Lang quả nhiên tung chăn kéo lệch một
cái chân mũm mĩm trắng trẻo ra ngoài, không khỏi mỉm cười, thay hắn dém lại
chăn. Còn chưa buông tay, lông mi của Nghị Lang khé run rẩy, mở to mắt mê mang
nhìn nàng trong chốc lát, hướng nàng cười, sau đó nhích mông hướng về phía
nàng.
Lâm Cẩn Dung vội bế hắn, dỗ nói: “Ngủ tiếp thêm một
lúc.”
Nghị Lang đêm qua ngủ sớm, đã sớm có tinh thần, tinh
lực dư thừa giãy dụa: “Không, không.” Lâm Cẩn Dung liền trêu hắn, hai mẫu tử
cười thành một đoàn.
Anh Đào bên ngoài nghe thấy tiếng vang, vội thấp giọng
nói: “Thiếu phu nhân, người đã thức chưa? Đại phu nhân bên kia có chuyện truyền
tới.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Chuyện gì?”
Anh Đào đẩy cửa tiến vào: “Đại phu nhân bị bệnh. Nửa
đêm có thỉnh đại phu.”
Lâm Cẩn Dung cả kinh nhanh ngồi dậy: “Sao lại đột
nhiên bị bệnh? Sao không đến thông bẩm?”
“Nghe nói ăn phải gì đó.” Anh Đào tiến lên đem nước ấm
rót vào trong bồn: “Nhị gia đi thỉnh đại phu, sợ kinh động người và Tứ thiếu
gia, cho nên cố ý phân phó không cần thông bẩm người.”
Lâm Cẩn Dung xuống giường mặc quần áo chải đầu: “Hôm
qua là mệt mỏi, ta ngủ quá say, đúng là nửa điểm tiếng động cũng không nghe
thấy. Nhị gia còn ở bên kia không?”
Anh Đào nói: “Mới trở về không lâu, lúc này còn nằm
nghỉ.”
Lâm Cẩn Dung liền phân phó đám người Đậu Nhi nghe
tiếng đi vào: “Chăm sóc Nghị Lang, ta đi qua chỗ Đại phu nhân.” Nghị Lang thấy
nàng phải đi, lập tức liền hừ hừ: “Đừng đi, đừng đi, theo giúp con.”
Tất cả mọi người bị hắn chọc nở nụ cười, Lâm Cẩn Dung
dỗ dành hắn: “Tổ mẫu bị bệnh, ta đi nhìn xem tổ mẫu, Nghị Lang rửa mặt ăn điểm
tâm rồi tới đó, được chứ? Nương ở đó chờ con.”
Dung tính sổ.
Tình hình này Chư sư mẫu chưa từng cùng Lâm Cẩn Dung
thương lượng qua, lúc trước Lâm Cẩn Dung nghĩ rằng nàng chỉ làm việc, Chư sư
mẫu ra mặt nổi danh là được, hiện tại lại bị Chư sư mẫu đột nhiên đẩy ra, không
khỏi còn có chút quẫn bách bất an, thấp giọng oán trách nói: “Sư mẫu…”
Chư sư mẫu cười nói: “Có cái gì phải ngượng ngùng?
Cũng không phải chuyện giết người phóng hỏa, đây là ánh sáng cạnh cửa, tạo phúc
một phương, con nên kiêu ngạo mới đúng.”
Tri châu phu nhân hợp thời đứng lên, chấp tay Lâm Cẩn
Dung khen: “Nữ trung trượng phu! Thế gian nếu có mấy người nữ tử giống như con
vậy, nam nhân còn dám chê cười chúng ta nữa sao?” Vừa nói, vừa cầm một đôi vòng
tay vàng ròng tháo xuống, rồi các vật phẩm trang sức trên đầu, trên tai đều ném
vào trong sọt, lớn tiếng nói: “Không nói bao nhiêu, chỉ bỏ ra một phần khí
lực!”
Nghĩa cử này của Tri châu phu nhân lại kích khởi một
lần trào sóng quyên tặng, tất cả mọi người không khỏi lại bỏ thêm của cải vào,
nhóm ma ma phân công nhau kiếm tiền, người ở phòng thu chi được mời đến dùng
bàn tính vang dội, tốn mất một buổi sáng mới xem như xong xuôi, nhất nhất ghi
lại trong danh sách, ban bố chương trình, để Chư sư mẫu, Lâm Cẩn Dung, Dương
thị chủ quản chuyện này, lại thỉnh phu nhân Tri châu, Thông phán, Tri huyện
giám thị, tuyển ra vài phụ nhân nhiệt tình vì lợi ích chung, có khả năng quản
sự, ước định hàng tháng công bố kết quả một lần, hôm nay người tham dự phàm là
lòng có nghi ngờ, đều có quyền lực hỏi việc tuần tra, phàm là phát hiện có
người lừa dối, đều có nghĩa vụ hỗ trợ đòi lại tiền tài.
Chuyện này còn chưa tính xong, đương trường đã có
người dẫn theo hơn hai mươi nữ tử gia cảnh bần hàn tiến vào, dựa theo chương
trình, mỗi người lĩnh hai mươi quan tiền làm đồ cưới, giao cho bà mối giúp đỡ
tìm phu gia thích hợp.
Trời về chiều, chuyện nhà tình nghĩa đã xong xuôi. Lâm
Cẩn Dung nhẹ nhàng theo Chư sư mẫu tiễn bước khách nhân, đợi đến khi bà tức Chư
sư mẫu cũng lên xe, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, khoái hoạt nghĩ, không câu nệ
như thế nào, chỉ cần có mở đầu, con đường về sau dễ dàng hơn nhiều, liền phân
phó người đóng xe, chính nàng đi vào thỉnh Đào thị cũng Lâm Ngọc Trân ngồi xe
trở về nhà. Mới vừa vào cửa, chỉ thấy hai người kia vừa rồi còn châu đầu ghé
tai đồng thời quay đầu trừng mắt nàng.
Đào thị cười cũng không cười chỉ nói: “Lục Nhị thiếu
phu nhân, thật là một số tiền lớn a.”