Thế Hôn

Chương 435 : Giáo huấn

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lâm Cẩn Dung cảm xúc ngẩng cao nhất thời trở nên uể

oải, cúi đầu đứng thẳng, một câu cũng không dám nói. Nàng sớm đã chuẩn bị tâm

lý, chuyện này chỉ cần vừa lộ ra, vô luận là nhà mẹ đẻ, hay phu gia, cũng sẽ

không dễ dàng tha thứ cho nàng, đều cho rằng nàng xuẩn ngốc, tự chủ trương.



Đặc biệt hai người trước mặt nàng, đều nổi danh là

tính tình hỏa bạo, Đào thị mấy năm gần đây thư thái hài lòng, một lòng hướng

phật, ôn nhu rộng lượng thay đổi rất nhiều, nhưng không có nghĩa là tính cách

đó sẽ biến mất; Lâm Ngọc Trân còn lại là bị đả kích, không còn kiêu ngạo tùy

hứng như trước, nhưng một khi bùng nổ, sẽ không quản gì nữa. Lúc này, là không

thể trực tiếp đối kháng, cho nên thái độ nhận sai nhất định phải êm đẹp.



Không ai hiểu con bằng mẫu thân, Đào thị thấy bộ dạng

Lâm Cẩn Dung ủ rũ ba ba, hiểu được nàng bất quá giả bộ đáng thương, không khỏi

càng thêm tức giận. Lại thấy Lâm Ngọc Trân dường như định mở miệng nói chuyện,

rất sợ Lâm Ngọc Trân nói ra gì đó làm cho mọi người mất mặt, liền cướp lời mắng

trước: “Ta ngày thường đã dạy con thế nào? Từ bé con đã thích làm việc thiện,

ta cũng không ngăn cản con, phàm là việc nên có chừng mực, con đã trưởng thành,

làm việc thật không có mức độ! Chúng ta nhiều người như vậy, nhưng lại không

một ai biết trước một chút tiếng gió! Giấu giếm thật kín kẽ! Chúng ta làm

trưởng bối người nhà, lại vẫn không bằng một người ngoài! Trong mắt con còn có

chúng ta sao?”



Nếu cho bọn họ biết trước tiên, còn có thể thành sao?

Sự tình dĩ nhiên đã làm, mặc kệ mắng thế nào, đều thừa nhận là được. Lâm Cẩn

Dung hạ quyết tâm, mặc kệ Đào thị nói ra sao, đều chỉ cúi đầu, không nói được

một lời.



Lâm Ngọc Trân vốn ôm một bụng lửa giận, nghe Đào thị

nói như vậy, càng thêm tức giận, vừa muốn há mồm đi theo răn dạy Lâm Cẩn Dung,

lại bị Đào thị đoạt mất: “Con là kẻ ngốc a! Mấy năm nay tân tân khổ khổ, vắt

hết óc kiếm tiền lại vung ra ngoài cửa sổ như thế, kim sơn ngân hải cũng không

đủ cho con a. Mệt là bà bà, cô cô của con, bằng không con còn mặt mũi gì nữa!”

Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Trân một cái, oán hận nói: “Ta thật muốn

đánh người! Nhưng nàng cũng đã làm nương, chừa cho nàng chút mặt mũi.”



Lâm Ngọc Trân mặt âm trầm không nói lời nào.



Lâm Cẩn Dung nhịn không được có chút muốn cười, rốt

cuộc vẫn là thân mẫu của mình, mặc dù là không đồng ý, thời khắc mấu chốt cũng
giận. Trước đó chưa từng cùng phụ thân bẩm báo là lỗi của chúng con, nhưng con

không thấy việc này có gì sai trái.”



Lục Kiến Tân không tiếng động cười lạnh. Lục Giam chỉ

cho rằng chưa từng bẩm báo trước là hắn sai, cũng không cho rằng chuyện này là

sai. Cũng chính là quyết định rồi, không cần Lâm Cẩn Dung phân trần về việc

quyên tiền làm việc thiện này, dù sao bốn chữ “Lễ nghĩa nhân Hiếu” là hắn quảng

cáo rùm beng, hắn phải làm ra vẻ, cũng chỉ có thể trách Lâm Cẩn Dung vô lễ, bất

hiếu, nhưng lời nhiều không hay, truyền ra ngoài không khỏi mất đại nghĩa, bị

người nhạo báng. Đơn giản không cùng Lục Giam nhiều lời, thích quỳ bao lâu thì

cứ quỳ bấy lâu.



Chu Kiến Phúc ở ngoài cửa thấp giọng nói: “Lão gia,

Nhị thiếu phu nhân đã trở lại. Cái kia, thân gia phu nhân cũng đến đây, nói là

tới nhận lỗi với lão gia.”



Lục Kiến Tân “Hắc” một tiếng, cũng không nói gì.



Chu Kiến Phúc ở bên hắn nhiều năm, tất nhiên biết hắn

không muốn gặp Đào thị, cũng không lên tiếng, lặng lẽ lui xuống. Không bao lâu,

lộn trở lại đến nói: “Lão gia, thân gia phu nhân nói, nếu người không rảnh gặp nàng,

nàng liền đi thăm lão thái thái, chờ người rảnh rồi, nàng sẽ qua nhận lỗi.”



Lục Kiến Tân không khỏi giận dữ, nói: “Lâm lão Tam là

người chết sao!” Sao để thê nhi bên ngoài kiêu ngạo không quy củ như thế, chính

hắn lại trốn ở trong nhà tiêu diêu tự tại qua ngày lành, mọi sự không quan tâm,

kẻ bất lực này sao lại là thân gia của hắn!



Chu Kiến Phúc tất nhiên không dám trả lời hắn, cúi đầu

im lặng đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Lục Kiến Tân thở dài, khoát tay:

“Truyền lời của ta, bảo Nhị thiếu phu nhân trực tiếp đến quỳ ngoài từ đường,

khi nào suy nghĩ cẩn thận rồi thì nói sau.”



Lục Giam nói: “Phụ thân, chuyện này là con……”



Lục Kiến Tân chỉ định hắn: “Câm miệng! Ngươi cũng quỳ

đi!” Quay đầu phân phó Chu Kiến Phúc: “Truyền lời của ta, lập tức sai người thu

dọn đồ của Tứ thiếu gia, bế Tứ thiếu gia đến phòng phu nhân!”