Thế Hôn

Chương 439 : Cầu tình

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Nửa đêm, là lúc lạnh lẽo nhất.



Trừ bỏ chỗ sâu trong từ đường có ánh sáng nhạt lay

động, bốn phía không có một chút ánh sáng, trăng sớm đã lặn, bầu trời quá mờ,

ngay cả tinh quang cũng ảm đạm hơn rất nhiều. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng kéo kéo

cánh tay Lục Giam: “Chàng như vậy không thấy phiền lụy sao? Đầu gối không đau

chứ? Chàng để dành chút khí lực để ngày mai quỳ? Cũng không phải giận dỗi với

ai mà.” Bảo nàng nghỉ ngơi, hắn thì quỳ, sau đó hắn quả nhiên vẫn nghiêm túc

quỳ, nàng chưa bao giờ biết hắn lại đáng yêu như vậy.



“Đừng nháo.” Lục Giam lên tinh thần nhìn về phía Lâm

Cẩn Dung, hắn dĩ nhiên mỏi mệt đến cực điểm, mí trên và mí dưới va vào nhau, có

một khắc Lâm Cẩn Dung cơ hồ hoài nghi hắn tiếp theo sẽ ngã dập đầu và gạch đá

thanh chuyên, vù vù ngủ say, nhưng hắn luôn có thể tỉnh táo lại ở thời khắc mấu

chốt.



Lâm Cẩn Dung lại quỳ xuống bên cạnh hắn: “Chàng không

chịu nghỉ, ta sẽ quỳ với chàng.”



Mặc dù ánh sáng hôn ám, Lục Giam vẫn có thể nhìn thấy

trên mặt và trong mắt nàng lóng lánh khoái hoạt, nàng thực vui mừng, Lục Giam

nhanh chóng đưa ra phán đoán, tiếp theo cũng bị cảm xúc thoải mái khoái hoạt

của nàng cuốn hút, tưởng tượng một chút, nếu nàng vẻ mặt cầu xin oán giận quở

trách không ngớt, sẽ là tình hình gì? Kể từ đó, tuy rằng thân thể nhẫn nại đã

đến cực hạn, nhưng tâm tình thủy chung vẫn khoái trá, giống như hai người bọn

họ đang cùng nhau làm một chuyện rất khó hoàn thành, không phải chịu trừng

phạt, mà là cùng nhau cố gắng.



“Vậy nghỉ một lát.” Lục Giam vươn tay nhẹ nhàng vuốt

tóc Lâm Cẩn Dung, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tình yêu của mình đối với

nàng và Nghị Lang, cùng với sự quý trọng đối với cuộc sống hiện tại. Hắn biết

Lâm Cẩn Dung đơn giản là muốn hắn nghỉ ngơi một chút thôi, vì thế thuận theo

lôi kéo nàng đứng lên, phu thê hai người cùng nhau chậm rãi dọc theo sân đi vài

vòng, rồi ngồi dựa sát vào nhau trên thềm đá.



Gió đêm thanh bần, ngay cả tiếng mèo kêu cũng không

nghe thấy, mọi nơi một mảnh tĩnh lặng, người bên cạnh tản ra hơi thở im lặng ấm

áp, nếu thanh tỉnh, đúng là thời khắc muốn tâm sự hết mọi điều. Lâm Cẩn Dung

bắt tay đặt ở trên đầu gối Lục Giam, thấp giọng nói: “Trong mộng là vào mùa

đông.”



Nàng vừa nhắc lại. Lục Giam không lý giải Lâm Cẩn Dung

quá độ sầu lo, mà là lý giải vì nàng đang hướng hắn tìm kiếm an ủi, hắn bắt tay

đặt ở trên lưng Lâm Cẩn Dung, nhẹ giọng nói: “Không sợ, có ta ở đây.”



Lâm Cẩn Dung không nói chuyện, ngửa đầu trầm mặc nhìn

sao phía chân trời.



Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót đầu tiên, Lục

Kiến Tân thần thanh khí sảng ngồi dậy, thích ý lườn biếng vặn thắt lưng. Hà di

nương nghe được thanh âm, vội vàng từ gian ngoài bước nhanh đi vào, thay hắn

vén mành, hầu hạ hắn mặc quần áo rửa mặt, ôn nhu hỏi: “Lão gia đêm qua ngủ ngon
người: “Ta không thoải mái.”



Chu Kiến Phúc dẫn Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung cử động

khó khăn đi đến Thính Tuyết các mới biết được Lục Kiến Tân đã trở về, gọi Đồng

Nhi hỏi qua xong, cười giải thích với Lục Giam: “Nhị gia, lão gia một đêm không

ngủ ngon, đại để là bệnh phong thấp lại tái phát.”



Lục Giam trầm mặc một lát, xoay người nói: “Chúng ta

đi qua thăm lão nhân gia.”



Chu Kiến Phúc nhẹ nhàng thở ra. Vào bên trong, chiến

hỏa sẽ không thiêu tới chỗ mình. Muốn nói, Lục Kiến Tân tâm tư cũng khó đoán,

người trong nhà cầu tình hắn cũng không đồng ý, phải chờ Lục Kiến Lập đến cầu

tình. Nhưng Lục Kiến Lập, cũng thật sự đã tới rồi.



Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung đến bên ngoài gian phòng

của Lục Kiến Tân, thấy A Nhu đứng ở hành lang, liền thỉnh A Nhu đi vào thông

bẩm, trong chốc lát, A Nhu đi ra, xấu hổ nói: “Lão gia đang bôi thuốc, không

tiện gặp khách, còn thỉnh Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân ở bên ngoài đợi chút.”



Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung đều biết Lục Kiến Tân đây

là cố ý làm khó dễ, vì vậy cũng chỉ đứng chờ ở cửa. Hồi lâu, mới có quản sự dẫn

đại phu mà Lục gia hay mời tiến vào, đi vào không bao lâu, A Nhu vui mừng đi

ra: “Nhị gia, lão gia thỉnh người đi vào.”



Lục Giam hai chân sớm đã đứng chết lặng, từng bước một

khó khăn đi vào, đang muốn thi lễ với Lục Kiến Tân, chợt nghe Lục Kiến Tân thản

nhiên nói: “Không cần, dẫn Chương đại phu đi khám bệnh cho Tam thúc phụ con

đi.”



“Vâng.” Lục Giam ứng, thấp giọng hỏi: “Không biết sức

khỏe của phụ thân thế nào rồi?”



Lục Kiến Tân không để ý “Ân hừ” một tiếng, xua tay bảo

hắn lui ra.



Đợi đến khi Lục Giam rời đi, A Nhu thật cẩn thận hỏi

Lục Kiến Tân: “Lão gia, Nhị thiếu phu nhân…”



Lục Kiến Tân cười lạnh một tiếng, rồi nằm xuống nghỉ.



A Nhu không dám nói nữa, tay chân lưu loát thay hắn

sửa sang lại đệm chăn, lại lặng lẽ khoanh tay đứng ở một bên.



Hồi lâu, Tiểu Tinh tiến vào, thấp giọng nói:“ Lão gia,

Tam lão gia không chịu khám bệnh, không gặp Nhị gia. Tam phu nhân lôi kéo Nhị

gia khóc lóc.”



Lục Kiến Tân lười biếng vung tay lên: “Bảo Nhị thiếu

phu nhân trở về đi.”