Thế Hôn

Chương 440 : Quan tâm

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Phương Trúc cùng Lâm Cẩn Dung hướng tới Vinh Cảnh cư,

vừa đi vừa hồi báo với nàng: “Đêm qua Nhị gia đến thăm Tam lão gia. Tam lão gia

không gặp Nhị gia, bảo người ta tặng một quyển Hiếu kinh đưa cho Nhị gia, cách

mành nói là quý hóa không dám nhận, để hắn đến trước mặt hầu hạ. Nhị gia khuyên

một hồi không được, cũng để đại phu ở lại rồi rời đi, Tam phu nhân liền đi ra

lôi kéo Nhị gia khóc lóc, hỏi hắn, sao lại đưa tiền cho người ngoài, mà không

dùng tiền cứu mạng cho người trong nhà?”



Lâm Cẩn Dung chẳng qua chỉ cười. Lục Kiến Trung ở giữa

châm ngòi, Lục Kiến Tân tương kế tựu kế, chỉ có Lục Kiến Lập thành thật, nhưng

có mình Lục Giam tất nhiên khó vượt qua, có nhiều người liên quan như thế, mặc

dù không phải thế khó xử, cũng rất buồn bực.



Nghị Lang đang được Đậu Nhi cùng Phan thị mang đi dạo

trong sân, vô tình đưa hắn quả bóng cao su mà hắn thích nhất kia, nửa ngày mới

đi qua lười biếng đá một cái. Đột nhiên nghe được tiếng bước chân, lập tức

ngẩng đầu lên nhìn, vừa mới thấy người đến là Lâm Cẩn Dung, liền ủy khuất mếu

miệng, nức nức nở nở.



Lâm Cẩn Dung tâm nhu hòa, bước nhanh tiến lên ôm lấy

Nghị Lang, ở trên trán hắn hôn vài cái, thấp giọng dỗ nói: “Bảo bối của ta,

nương ở đây rồi.”



Nghị Lang gắt gao ôm cổ Lâm Cẩn Dung, cúi đầu chôn

trước ngực nàng, vẫn không nhúc nhích, nước mắt trong khoảnh khắc liền ẩm ướt

áo nàng. Lâm Cẩn Dung còn có chút tức giận: “Là ai đã nói gì với hắn?”



“Di, quỳ một đêm, còn có tinh thần như vậy?” Lâm Ngọc

Trân nghe tiếng từ trong phòng đi ra, sầm mặt cao thấp đánh giá Lâm Cẩn Dung

một phen, thản nhiên nói: “Ta chính là nói cho hắn biết, phụ thân và nương hắn

bận việc, không thể chăm sóc hắn, về sau hắn sẽ đi theo ta cùng hắn tổ phụ, hỏi

hắn có chịu hay không.”



Lâm Cẩn Dung nhất thời giận tím mặt.



Lâm Ngọc Trân liếc nàng một cái, nói: “Tự làm tự

chịu.”Nói xong dẫn Phương ma ma rời đi.



Đậu Nhi ở một bên nói với Lâm Cẩn Dung: “Đại phu nhân

hỏi Tứ thiếu gia có chịu hay không, Tứ thiếu gia lúc trước giả bộ không nghe

thấy, Đại phu nhân liền kéo hắn tới trước mặt hỏi lần thứ hai, Tứ thiếu gia vẫn

không lên tiếng, chỉ cúi mắt chơi đồ chơi mà phu nhân đưa. Cũng không khóc lóc

gì, đây là lần đầu tiên. Ban đêm không ngủ yên, tỉnh dậy vài lần.”



Phan thị thấp giọng nói: “Nói đến cũng thực kì, hài tử

nhỏ như vậy mà dường như cái gì cũng biết vậy. Ngày xưa thiếu phu nhân có việc

rời đi, hắn cũng chưa từng thế này.”


Lục Kiến Tân nâng mày lên nhìn hắn, thản nhiên hỏi Lâm

Ngọc Trân: “Còn có bao nhiêu tiền bạc? Trước đó vài ngày có mấy người trong tộc

lại đây vay tiền, đều không còn nhiều.” Nói xong thổi một ngụm trà, thở dài:

“Người ta đều cho rằng chúng ta rất dư dả mà!”



Lâm Ngọc Trân cúi đầu không nói lời nào. Lục Kiến Tân

có ý tứ gì, mọi người đều hiểu được, ý là vì sau khi Lâm Cẩn Dung quyên tiền

kiến lập nhà tình nghĩa, liền khiến người ta chen chúc tới cửa vay tiền, mà hắn

thì không có tiền.



Lục Kiến Tân tiếp tục nói: “Mai Bảo Thanh, ta thấy hắn

khó mà Đông Sơn tái khởi! Nhị lang đã nhận được hồi âm của bằng hữu trong kinh

chưa? Không có trở ngại gì đến chúng ta chứ? Có cần chúng ta tự mình để ý một

chút không? Nếu cần, còn nên sớm an bài mới phải, nếu tiền không đủ thì hỏi

người nắm đầu mối quan trọng một chút.”



Lục Giam đứng dậy đáp: “Thư vẫn chưa thấy hồi âm, thời

gian đi đường tiêu tốn không ít, nếu là hỏi thăm, nhất định phải tốn thêm chút

thời gian.” Nói đến chuyện này, lại thấp giọng tiếp lời: “Tiền sửa chữa lại nhà

cũ, phụ mẫu sẽ không cần phải quan tâm.” Hắn cùng Lâm Cẩn Dung đã sớm thương

lượng qua, tiền sẽ do bọn họ bỏ ra.



Lục Kiến Tân nhướng mắt, lãnh đạm nói: “Chúng ta không

quan tâm thì ai quan tâm?”



Lục Giam nói: “Để con và A Dung chuẩn bị.”



Lục Kiến Tân liền cười lạnh: “Ta có phúc khí này sao?

Không cần dùng đến đồ cưới của nhi tức!”



Lục Giam liền cúi mắt không nói gì.



Rõ ràng là muốn, còn nói bóng nói gió, lại mang sang

sắc mặt bức bách như vậy, là muốn bọn họ cầu hắn nhận đây mà. Lâm Cẩn Dung nhìn

về phía Lâm Ngọc Trân.



Đối với việc sửa chữa lại nhà cũ, Lâm Ngọc Trân cùng

Lục Kiến Tân có thái độ giống nhau, có cũng được mà không có cũng không sao,

nhưng nàng cho rằng Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam muốn tốt cho bọn họ, liền oán

trách nói: “Nhìn xem chàng nói gì vậy? Đã lớn tuổi rồi còn nói những lời này.”



Lục Kiến Tân hừ một tiếng, không nói gì nữa. Lục Giam

cũng hiểu được ý tứ của hắn, là muốn mình cùng Lâm Cẩn Dung “lặng lẽ” làm việc

cho tốt, hắn sẽ vừa lòng. Nhưng cũng không so đo giống như hắn, tự chọn ngày

tốt, dẫn người đi nhà cũ, trong trong ngoài ngoài nghiêm túc sửa chữa lại một

lần nữa.