Thế Hôn

Chương 442 : Có lẽ

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Đào Thuấn Khâm lúc này gọi các nàng đi qua, hơn phân

nửa là vì chuyện ở Bình châu, cũng không biết đã nhận được tin tức gì. Lâm Cẩn

Dung cùng Lâm Cẩn Âm trầm mặc đứng lên, đón mưa đi ra bên ngoài. Dọc theo đường

đi, Lâm Cẩn Âm cầm chặt tay Lâm Cẩn Dung, giống như ngày bé khi Lâm Cẩn Dung bị

ủy khuất vậy.



Nghị Lang là cái đuôi nhỏ của Lâm Cẩn Dung, từ sau

việc đó luôn theo sát phía sau, hắn tựa vào trong lòng Phan thị thấy tỷ muội

hai người gắt gao nắm tay, cũng không biết nghĩ tới cái gì, liền hì hì cười,

Lâm Cẩn Âm thấy hắn cười không ngớt, không khỏi hỏi hắn: “Nghị Lang cười cái

gì?”



Nghị Lang lại không đáp, lùi về trong lòng Phan thị

nhìn hai người cười càng vui vẻ.



Lâm Cẩn Âm thấy Lâm Cẩn Dung gắt gao cau mày, chỉ đành

khe khẽ thở dài: “Hài tử thật ra không có tâm tư gì. Muội cũng đừng nghĩ nhiều

quá.”



Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Không có việc gì.” Nàng nghĩ

xem làm thế nào để mượn cơ hội này nói động Đào Thuấn Khâm chuyển toàn gia đến

Giang Nam tị nạn.



Giây lát, tới chỗ ở của Đào Thuấn Khâm, thấy có hai

quản sự đứng ở hành lang dài, trên hài còn dính nước mưa, cho thấy là mới từ

bên ngoài tiến vào. Hai quản sự kia thấy Lâm Cẩn Âm dẫn người lại đây, lập tức

tiến lên bộ dạng phục tùng rũ mắt hành lễ vấn an: “Nô tài vấn an Đại thiếu phu

nhân.”



Lâm Cẩn Âm hòa hòa khí khí nói: “Hai vị đại quản sự

vất vả, mưa lớn còn khiến hai người bôn ba như vậy.” Nàng nhiều năm quản gia,

tuy là hòa hòa khí khí, trong lơ đãng lại toát ra vẻ hào phóng cùng uy nghiêm.



Hai quản sự kia đều cung kính nói: “Đại thiếu phu nhân

khách khí.”



Đào Thuấn Khâm ở bên trong nghe thấy tiếng nói chuyện,

nhân tiện nói: “Mau vào.” Đợi đến khi tỷ muội Lâm Cẩn Dung đi vào, Nghị Lang dập

đầu với hắn, liền tùy ý khoát tay chặn lại: “Người trong nhà không cần khách

khí, đều ngồi xuống, nghe xem các quản sự nói như thế nào.” Lại hỏi Lâm Cẩn Âm:

“A Âm còn chưa cho mẫu thân con biết chứ?”


Đào Thuấn Khâm gật đầu: “Nhớ rõ. Nhị lang lo lắng Bình

châu sẽ xuất hiện chuyện như ở Phong châu. Sao vậy?”



Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Lúc trước mọi người đều

cho rằng là tin đồn vô căn cứ, nhưng hiện nay Bình châu đã xuất hiện manh mối,

Thanh châu nơi này chẳng những cũng chịu tổn hại, mà cách Đại Vinh càng gần.

Đại biểu ca cùng Tam biểu đệ cũng không ở nhà, ngày thường chỉ có một mình

người là bệnh nhân đã lớn tuổi mang theo phụ nhân, tiểu hài tử như tỷ tỷ. Con

thấy, cữu phụ nên sớm tính toán mới phải. Bằng không, liền dưỡng bệnh, đi Giang

Nam giải sầu, chờ bên này ổn định rồi trở về cũng tốt.”



Đào Thuấn Khâm trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười: “Cũng

không chỉ là vài người chúng ta, còn có này rất nhiều tộc nhân nữa, mặt sau một

con phố đều là tất cả tộc nhân Đào gia, có gió thổi cỏ lay, vốn không có người

nào mặc kệ. Nói đến nói đi, gia đinh, quản sự trong phủ cũng không thiếu. Con

xem tường vây này của phủ ta? Không sợ đâu.”



Đã nói đến mức này, vẫn là cố chấp như thế, Lâm Cẩn

Dung không còn cách nào khác, không khỏi lộ chút nôn nóng: “Cữu phụ! Hai hài tử

cũng đã lâu chưa được gặp phụ thân bọn họ rồi.”



Đào Thuấn Khâm vẫn nói: “Không vội, qua thêm mấy ngày

lại nói sau. Nếu thật sự rối loạn, không khỏi sẽ phải tị nạn. Không vì bản thân

ta, mà vì A Âm cùng hài tử, cũng phải rời đi. Nghỉ ngơi đi thôi.”



Lâm Cẩn Dung thấy trên mặt hắn dĩ nhiên đã quyết tâm,

đành phải ngậm miệng, cùng Lâm Cẩn Âm hầu hạ hắn uống thuốc nằm xuống, im ắng

lui ra ngoài.



Thời điểm sắp mưa thì chần chờ, lúc ngừng thì lại rất

nhanh. Đợi đến khi tỷ muội đi ra ngoài, chỉ thấy một cầu vồng cao cao bắt tại

chân trời, đẹp đẽ nói không nên lời, không khí lại tươi mát, Lâm Cẩn Âm im lặng

đứng ở trong viện nhìn cầu vồng một lát, nhẹ giọng nói: “A Dung, không cần

khuyên người. Người luyến tiếc rời khỏi cữu mẫu. Khuyên nữa người sẽ để cho ta

dẫn hài tử đi tìm Đại biểu ca, sao ta có thể làm như vậy được?”



Nhưng mà…… Lâm Cẩn Dung nháy mắt lệ mơ hồ, thiếu chút

nữa phá tan hốc mắt rơi xuống, liều mạng chịu đựng cúi đầu hồi lâu mới xem như

che giấu được, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ Thanh châu bên này không có việc gì.” Nàng

không biết, hoàn toàn không biết lúc trước Thanh châu là tình hình gì, nhóm

thân nhân của nàng sẽ có kết cục ra sao!