Thế Hôn

Chương 443 : Thị chúng

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Gió đêm thanh lương, trăng sáng bị mây đen che khuất

một nửa, côn trùng không biết tên trốn ở chỗ sâu trong bụi cỏ khoái hoạt ca

xướng, hương hoa nhài thơm ngọt. Vốn là một buổi đêm đẹp đẽ, Lục gia lại không

người nào cảm thấy nhàn hạ thoải mái.



Trong Thính Tuyết các, Lục Kiến Tân ngồi phía trên

cao, vững vàng nâng chén trà của hắn, thản nhiên nhìn Lục Kiến Trung kích động

ở bên dưới.



Lục Kiến Trung cầm khăn tay lau khóe mắt, run run môi

kích động nói: “Thật sự là tai họa bất ngờ! Thật sự là tai họa bất ngờ! Rõ ràng

sinh ý gần đây của cửa hàng chúng ta đã giảm sút, bên trong cũng không có gì

đáng giá, bất quá là chút vải vóc hương liệu, những cửa hàng nhà khác rõ ràng

sinh ý càng thịnh vượng, cũng không biết bọn họ tại sao không đi cướp của nhà

khác, cứ chỉ chằm chằm cướp đoạt cửa hàng chúng ta!”



Tống thị lạnh lẽo sâu kín nói: “Vì sao? Bởi vì người

ta đều hiểu được Lục gia có tiền mà.”



Lã thị âm thanh tiêm khí nói: “Vừa phát cháo, lại xây

dựng nhà tình nghĩa, rồi sửa chữa lại nhà cũ, vung tiền như rác…”



“Ba” Một tiếng thúy đánh gãy lời của nàng, chính là

Lục Kiến Tân đưa tay đặt mạnh chén trà lên án.



Lã thị thấy hắn thần sắc lạnh băng, vẻ mặt không tốt,

cho thấy nếu bản thân không ngậm miệng, câu tiếp theo đó là muốn chỉ trích nàng

không quy củ chen miệng vào. Mặc dù chịu đựng cố gắng nuốt lời chưa nói ra hết,

nhưng trong lòng thật sự là không phục, trong mắt này, tai họa này rõ ràng

chính là Lâm Cẩn Dung đưa tới cho bọn họ, dựa vào cái gì Lâm Cẩn Dung ở bên

ngoài phong quang tự tại, bọn họ lại phải chịu tai bay vạ gió? Tức tối nhất là,

cửa hàng của Lâm Cẩn Dung cư nhiên một chút tổn thương đều không có! Còn có

công lý hay không a?



Tuy rằng vị tất đã vì Lâm Cẩn Dung tỏ vẻ giàu có mà

phản loạn mới chém giết cửa hàng Lục gia, nhưng Nhị phòng thật sự cố tình bắt

lấy lý do này. Lục Kiến Tân trước hung hăng trừng Lục Giam một cái, rồi thản

nhiên nói: “Dựa theo ý tứ của các ngươi, việc này sai lầm rồi ư? Không thể phát

cháo, không thể xây dựng nhà tình nghĩa, sửa chữa lại nhà cũ cũng không nên sao?

Không làm việc này, người ta nhất định sẽ không cướp đoạt sao?”



Tống thị cùng Lã thị đều trầm mặc không nói, Lục Kiến

Trung dùng sức lau lệ nơi khóe mắt, cường ngạnh thanh âm nói: “Đại ca nói gì
đáp: “Kia không bằng đến hỏi thăm bọn họ, có nguyện ý cùng chúng ta đến nhà cũ

hay không.” Rồi sợ những người khác không chịu, lại nói: “Dù sao bên trong nhà

cũ có thể chứa rất nhiều người, có thêm vài người bọn họ không ảnh hưởng gì.”



Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Cũng

không biết nhiều người như vậy có được ra khỏi thành không, hiện nay chỉ được

phép vào không cho phép ra. Trước thử nhìn xem rồi hẵng đi.”



Đúng lúc đó, chợt nghe bên ngoài có người hô lớn:

“Phản tặc bị tiêu diệt giết sạch rồi!”



Toàn gia đều cả kinh, Lục Kiến Tân sai sử Chu Kiến

Phúc: “Đi xem là chuyện gì xảy ra!”



Chu Kiến Phúc nhanh chóng chạy đi, một nén nhang sau

mới chạy về, vẻ mặt vui vẻ: “Đáng mừng! Đáng mừng! Quan binh đi ra ngoài truy

kích và tiêu diệt phản tặc đã trở lại, mang về hơn hai mươi thi thể của phản

tặc, lúc này đang dùng ngựa lôi kéo trên đường để thị uy dân chúng! Nói là sẽ

lôi ba ngày, rồi bêu đầu tại đầu tường thị chúng! Tri châu phủ nha phát ra bố

cáo chiêu an!”



Lục lão phu nhân nghe vậy, thấp đầu nhanh chóng chuyển

động lần tràng hạt niệm Phật.



Lục Kiến Tân vui sướng tay áo run lên, nói: “Xứng

đáng!” Sau đó thu liễm thần sắc, truy vấn: “Vậy những người khác thì sao? Không

phải tổng cộng có hơn 60 tên sao? Tại sao mới có hơn 20 thi thể?”



Chu Kiến Phúc bị hắn hỏi ngẩn ra, lập tức đáp: “Nghe

là có người lăn xuống vách núi, có người chạy thoát, có người bị thương chưa

bắt về được, dù sao đã bị đánh tan rồi, không còn khả năng làm hại ai nữa. Vẫn

còn có người tiếp tục đuổi theo, nói vậy cũng rất nhanh sẽ bắt được.”



Lục Kiến Tân vuốt râu, hung tợn nói: “Phải giết sạch

mới đúng, bằng không ai cũng muốn làm phản, thiên hạ này sẽ lộn xộn a!”



Đồ thị nói: “Chúng ta đây không cần trở lại nhà cũ

đúng không?”



Lục Kiến Tân thản nhiên liếc nàng một cái, nói: “Cứ

chờ xem thế nào.”