Thế Hôn
Chương 445 : Thẳng thắn
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Màn trúc khẽ rủ, ngay bên cạnh là bồn tử vi, ló ra mấy
cành lá sum xuê nồng đậm, hoa nở như cẩm. Đậu Nhi cầm cây kéo mạ bạc, chuyên
tâm chủ định cắt bớt những đóa nào bị héo, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang
lên ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung
sóng vai đi tới, lập tức khuôn mặt tươi cười, buông cây kéo tiến lên hành lễ.
Thấy Lục Giam trên người có vẻ phong trần, liền nhu
thuận sai người mang nước ấm tiến vào, tự lui ra ngoài. Lục Giam thấy thùng gỗ
được đổ đầy nước ấm, không khỏi mỉm cười: “Ở trạm dịch là lúc khốc liệt không
chịu nổi, Thất đệ cùng ta thương lượng, hôm nay đến phải tắm rửa một phen. Giờ
phút này ta ở đây tắm rửa, hắn lại đang thổi phồng a.” Lời còn chưa dứt, đã bị
một đôi bàn tay lành lạnh từ phía sau ôm chặt lấy, Lâm Cẩn Dung vòng ôm thắt
lưng hắn, đem mặt dính sát vào trên lưng hắn.
“A Dung……” Lục Giam ngực căng thẳng, nhẹ nhàng thở dài
một tiếng, im lặng một lát, quay người gắt gao ôm Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung
chợt bộc phát ra nhiệt tình, dùng hết toàn lực ôm chặt thắt lưng hắn, giống như
muốn được thấm nhập vào trong xương cốt của hắn.
Lục Giam tự nhiên phát hiện nàng có chút khác thường,
vô cùng vui mừng, lại nhịn xuống……”
“Ngô.” Lâm Cẩn Dung khóe mắt tẩm ra một giọt lệ, hơi
hơi cúi đầu dán chặt vào ngực Lục Giam, để vạt áo của hắn hút khô nước mắt của
nàng.
Lục Giam mặc dù không nhìn thấy gương mặt của nàng,
lại có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình của nàng, nàng đang lo lắng hắn,
luyến tiếc hắn, nàng nhớ hắn, dựa sát vào hắn, nhất thời chỉ cảm thấy tâm thần
lay động, tràn đầy vui sướng, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Lâm
Cẩn Dung, trong giọng nói không tự giác mang theo chút ý cười: “Ta yên lành
đứng ở trước mặt nàng, nàng sợ cái gì?”
Lâm Cẩn Dung khép hờ mắt, hít một hơi thật sâu giống
như muốn đem mùi hương trên người hắn vĩnh viễn ghi khắc trong tâm khảm. Hơi có
chút mùi mồ hôi, mang theo một chút hương vị trầm mặc, đây là mùi hương đặc hữu
của Lục Giam, nàng tin tưởng cho dù có sống lại kiếp thứ ba cũng vĩnh viễn sẽ
không quên mùi hương này.
Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung trong lòng. Mái tóc
đen dày của nàng được vấn cao lên, lộ ra vành tai trắng nõn khéo léo, không
mang khuyên tai, vành tai xinh đẹp như trân châu, trên cần cổ thon dài như bạch
ngọc có một vài sợi tóc tơ rối loạn, thân người vừa động, mấy sợi tóc đó liền
nghịch ngợm chui vào vạt áo màu xanh, vừa nhìn đã có thể cảm nhận được da thịt
trắng nõn bên dưới.
Hắn thật cẩn thận như thế, Lục Giam dù tâm địa cứng
rắn cũng mềm nhũn, mặc dù còn cố gắng nghiêm mặt, khẩu khí cũng đã trở nên nhu
hòa hơn: “Đó là mắng chửi người khác, không phải lời tùy tiện có thể nói ra,
Đậu Nhi mỗi ngày chiếu cố con vất vả, lời nói đó sẽ tổn thương người ta, hiểu
hay không?”
Nghị Lang cũng không biết đã hiểu chưa hay chỉ đáp cho
có lệ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn gật đầu nhận sai: “Sai lầm rồi.”
Lục Giam liền đem hắn đưa cho Đậu Nhi: “Đi rửa mặt.”
Lần này Nghị Lang không dám bướng bỉnh, mới ngã vào
trong lòng Đậu Nhi trước hết vang dội hôn Đậu Nhi một cái, dỗ cho Đậu Nhi mặt
mày hớn hở, cười tủm tỉm đồng ý dẫn hắn đi xem con kiến.
Lâm Cẩn Dung không khỏi tâm sinh cảm khái, hài tử này
tinh quái quá, nên dạy dỗ cẩn thận mới phải, bằng không chỉ sợ quá thông minh
không nghĩ tới bước đi đầu tiên sẽ bị sai lệch. Đang ôm tâm sự, chợt nghe Lục
Giam lãnh đạm nói: “Nàng cũng đi đi, ta muốn tắm rửa, nước nguội rồi.”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt đứng đó một lúc lâu, nói: “Được.
Ta đây trước đi ra ngoài.” Nói xong quả nhiên xoay người, đi tới cạnh cửa, đột
nhiên quay đầu, chỉ thấy Lục Giam oán hận trừng mắt nàng, sắc mặt càng khó coi,
không khỏi khẽ cười, nhanh chóng quay trở về giữ chặt tay hắn, ôn nhu nói:
“Chúng ta không cần giận dỗi, được không?”
Lục Giam tùy ý để nàng lôi kéo, phụng phịu nói: “Là ta
và nàng giận dỗi sao? Rõ ràng là nàng cố ý chọc giận ta.”
Lâm Cẩn Dung nghe hắn nói những lời này, tâm tình lập
tức thả lỏng, mặt mày hớn hở nói: “Là ta không tốt. Chớ tức giận.”
Lục Giam thản nhiên nói: “Làm sao, rõ ràng là ta không
tốt mới đúng. Nàng làm sao mà không tốt? Nàng cái gì cũng tốt hơn ta. Nếu không
cũng sẽ không đề phòng ta như thế.”
Lời này rõ ràng chính là cố ý giận dỗi, Lâm Cẩn Dung
trừng mắt nhìn, cười nói: “Chàng làm sao mà không tốt? Trừ bỏ suốt ngày phụng
phịu không tươi cười, ngậm miệng không nói một câu, có chút keo kiệt ra, nhưng
mặt khác cũng không tệ lắm.” Nói ra những lời này, nàng đột nhiên thấy bóng
dáng của Lục Giam kiếp trước mông mông lung lung dần dần biến mất giữa hai
người. Lục Giam trước mặt này, là một con người mới.