Thế Hôn
Chương 446 : Tự tại
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lễ bồi này một chút thành ý đều không có, nào có
chuyện bản thân đã làm sai, giải thích nhận lỗi với người ta còn nói ra khuyết
điểm của người ta chứ? Lục Giam càng tức giận: “Nàng thật quá đáng, chờ ta cũng
lừa nàng giấu giếm nàng một hồi xem? Xem nàng sẽ hào phóng thế nào.” Từ trước
giấu giếm hắn lừa hắn cũng quên đi, chuyện khi đó thật sự không rõ, hắn cũng
không muốn truy cứu, nhưng đến lúc này nàng vẫn còn tiếp tục lừa, tiếp tục giấu
giếm hắn, thật sự là hơi quá đáng.
Lâm Cẩn Dung làm sao quản hắn có sắc mặt gì, chỉ đưa
ra chủ ý không cùng hắn tức giận, liền nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng
nói: “Không được, chàng không thể giấu giếm ta, cũng không thể gạt ta.”
“Không phải nàng chưa tỉnh ngủ chứ?” Lục Giam hừ lạnh
một tiếng: “Chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn.”
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Chàng mới là quan, ta
mới là dân. Trên thực tế chàng muốn phóng hỏa hoặc là đốt đèn, ta thật sự là
một chút biện pháp đều không có.”
Lục Giam lập tức nhướn mày: “Ta có chỗ nào giấu giếm
nàng?”
Lâm Cẩn Dung cúi con ngươi cười: “Không có, đều là chuyện
quá khứ rồi, chúng ta không đề cập tới được không? Ta nhận lỗi với chàng.” Nói
xong quả thực thi lễ với Lục Giam: “Là ta không phải, còn thỉnh phu quân thứ
lỗi.”
Lục Giam sắc mặt hòa hoãn hơn chút, nhưng vẫn mất
hứng: “Nếu lúc trước đã hạ quyết tâm gạt ta, vẫn nên gạt tiếp mới phải, tội gì
lúc này nói cho ta biết? Cũng không sợ ta biết được sẽ nuốt trọn đồ cưới của
nàng sao.”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Lúc trước hạ quyết tâm
gạt chàng, chỉ muốn lưu lại đường lui cho mình mà thôi. Chẳng qua hiện tại ta
dĩ nhiên đã tin chàng, cho nên muốn nói với chàng thôi. Nhân sinh giống như
sương mai, ai biết khi nào sẽ tan chảy? Thời cuộc không ổn, ta nói trước với
chàng, cũng tiện cho chàng có tính toán.”
Cơn tức trong lòng Lục Giam đột nhiên tiêu tán, ngược
lại có chút ưu thương.
Rõ ràng thế cục đã chuyển biến tốt, phản tặc đã lẩn
trốn, Du Tông Thịnh cũng đã dùng thủ đoạn áp chế, đại để là sẽ không có loạn
lạc, nhưng trong lòng hắn chính là có một loại cảm giác nói không nên lời,
Đào thị nhẹ vỗ về lưng nàng, vẻ mặt thỏa mãn: “Nói tới
cửa hôn nhân này, ta thật sự là vừa lòng nhất, cho tới bây giờ sẽ không lo lắng
A Âm gả đến đây bị khinh bỉ. Ta bất quá chỉ là một phụ nhân tầm thường, chỉ
mong nữ nhi phúc thọ song toàn, bình an như ý là đủ rồi, cần gì đại phú đại
quý!” Nói tới đây, nhịn không được nhìn Lục Giam liếc mắt một cái, giống như
cường điệu, cố ý nói: “Nhị lang cũng rất khá. Tốt lắm.”
Nàng không nói còn may, thốt ra như vậy, ngược lại
tiết lộ ra sự thật, Lục Giam mặc dù cười, lại có vài phần không được tự nhiên,
lặng lẽ giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung. Đúng lúc Lâm Cẩn Dung cũng đang nhìn trộm
dò xét hắn, liền tức giận quét Lâm Cẩn Dung một cái, chỉ lo cúi đầu uống trà.
Lâm Thận Chi sâu sắc, vội ngắt lời nói: “Đồ ăn đều
nguội rồi! Còn chưa tới thời điểm đưa tiễn, sao mọi người đều khóc lóc thế này?
Hôm nay chảy khô lệ, ngày mai lấy gì mà khóc đây?”
Tiểu hài tử không biết sầu, Hoan Lang chỉ biết rốt cục
có thể xuất môn, rốt cục có thể đi vấn an phụ thân cùng tiểu thúc, hoan hoan hỉ
hỉ đem chiếc đũa chấm chút nước trà, đặt vào khóe mắt, nhìn Ngọc lang cùng Nghị
Lang thấp giọng nói: “Khóc lóc như vậy, con cũng khóc!” Ngọc lang có chút khiếp
đảm nhìn Lâm Cẩn Âm liếc mắt một cái, không trả lời, Nghị Lang thì tò mò vươn
tay sờ “nước mắt” trên mặt Hoan Lang, lại thăm dò nhìn chén trà.
Lâm Cẩn Âm không khỏi giận dữ, đập một cái trên vai
Hoan Lang, trách mắng: “Đúng là không quy củ!”
Hoan Lang mặt đỏ lên, vừa thẹn lại quẫn, dường như sẽ
khóc òa lên, đảo mắt lại nở nụ cười, tự mình giải vây: “Người là nương, lại là
nữ nhân, con không so đo với người.”
Lâm Cẩn Âm dở khóc dở cười, chỉ có thể trừng mắt hắn.
Lâm Thận Chi không nhịn được, “Xì” một tiếng cười to,
vỗ bả vai Hoan Lang nói: “Con khỉ nhỏ này! Còn không nhận lỗi với nương con?”
Hoan Lang quả thực tiến lên dập đành hành đại lễ với
Lâm Cẩn Âm, nghiêm túc nói: “Nương a, người yên tâm, con trưởng thành, sẽ chiếu
cố tổ phụ, đệ đệ cùng người thật tốt. Chỉ cần người cao hứng, đánh liền đánh
đi.”
Lúc này ngay cả Lục Giam cũng nhịn không được vỗ vỗ bả
vai Hoan Lang.