Thế Hôn

Chương 448 : Tịch dương

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Trạm dịch lâu năm thiếu tu sửa, chung quanh tản ra một

cỗ ẩm mốc, mặc dù đã dùng đệm chăn xông hương nhà mình, cũng không che nổi mùi

hương này.



Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam sóng vai nằm ở trên giường,

nhẹ giọng cùng hắn kể lại chuyện từ trước: “Năm ấy, chúng ta đi Thanh châu dự

lễ sinh thần của cữu mẫu…… Đi qua đây, Ngô Tương thế nào cũng phải cùng ta tỷ

thí thổi sáo, nhất định phải phân cao thấp. Khi đó là mùa thu, trăng rất tròn,

muỗi cũng rất nhiều.”



Lục Giam mặc mặc, nói: “Mùa thu trăng đương nhiên tròn

rồi.”



Lâm Cẩn Dung cười: “Vừa rồi ta nhìn thấy ánh trăng

ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới việc này, bỗng nhiên cả kinh, thế nhưng đã

trôi qua nhiều năm rồi. Mà tình hình khi đó vẫn rõ ràng ngay trước mắt, giống

như mới là việc của ngày hôm qua vậy.”



Chỉ nghe Lục Giam lại cắn răng nhắc lại: “Mùa thu

trăng tất nhiên là tròn rồi.”



Lâm Cẩn Dung từ giữa nhận ra chút ghen tuông nhấm

nuốt, nhịn không được nở nụ cười: “Chàng không muốn biết ai thua ai thắng sao?”



Lục Giam quả quyết nói: “Không cần nghĩ cũng biết là

nàng thua.”



Lâm Cẩn Dung xoay người ghé vào gối đầu, nương theo

ánh trăng hoà thuận vui vẻ chiếu qua cửa sổ ngắm nhìn Lục Giam, vươn tay miêu

tả đường nét đẹp đẽ trên gương mặt hắn: “Sao chàng biết được?”



Lục Giam lười biếng nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:

“Chỉ có người thua mới nhỡ mãi không quên. Không tin nàng đi hỏi Ngô Tương, hắn

tất nhiên đã sớm quên việc này rồi.” Nói tới đây, lại nghĩ tới cây trâm hình

hoa mai kia, nhịn không được căm giận, nhưng chỉ hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nàng nói

xem Ngô Tương ánh mắt cao như vậy, tương lai rốt cuộc sẽ cưới kỳ nữ thế nào

đây? Người bình thường cũng không xứng với hắn.”



Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: “Cũng không

nhất định. Người như hắn, bừa bãi không kiềm chế được. Thời điểm lúc trước, còn

nói là cố kỵ ý tứ trong nhà, sau khi học xong sẽ cưới quý nữ, nhưng hắn thi đỗ

rồi cũng không thấy cưới ai, phí thời gian đến bây giờ chỉ có một mình đơn

chiếc, có thể thấy được ở trong lòng hắn cái nhìn của người trong nhà và thế

tục cũng không phải điều gì quá quan trọng. Có lẽ, hắn coi trọng liền coi trọng

cũng không yêu cầu đối phương phải cao siêu gì. Cũng có lẽ, trong lòng hắn có

người khác rồi chăng? Nhiều năm chưa gặp, cũng không biết hiện tại hắn thế
Trong nhà đều khỏe.” Dừng một chút, lại ân cần thăm hỏi: “Công công và bà bà

đều khỏe không? Trong nhà đều tốt chứ?”



“Ngô.” Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, trầm giọng nói:

“Trong nhà không tốt lắm. Loạn binh cướp đoạt, Nhị thúc phụ và Nhị thẩm nương

của con thật sự thương tâm, thấy chính là do con khiến trong nhà rước họa.”



Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Lâm Cẩn Dung cũng không có

gì để nói, liền chỉ cúi mắt nghe. Lục Kiến Tân lại không nói gì thêm, cũng cúi

mắt.



Lục Giam ngắt lời nói: “Phụ thân, tổ mẫu bảo bế Nghị

Lang đến Vinh Cảnh cư bồi lão nhân gia cùng dùng cơm chiều.”



Lục Kiến Tân lúc này mới nói: “Đi đi.” Sau đó nhìn Lâm

Cẩn Dung, nói ra từng chữ: “Con cũng là xuất thân dòng dõi thư hương, hiểu biết

lễ nghĩa, đạo lý lớn nói vậy con cũng biết, ta chỉ có một câu muốn tặng con, tự

giải quyết cho tốt.”



Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam im lặng rời khỏi.



Từ Thanh châu đến Bình châu, chênh lệch thật sự quá

lớn. Lục Giam sợ Lâm Cẩn Dung khổ sở, không khỏi sau lưng hạ nhân lặng lẽ an ủi

nàng: “Đừng vội khổ sở, ta đã suy nghĩ cẩn thận, lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ nguội

lạnh, tự tại chỉ ở trong lòng. Chân chính sống là hai chúng ta, nhịn nhẫn, tròn

thời gian giữ đạo hiếu là tốt rồi.”



Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn đình viện trong bóng đêm,

nhẹ giọng nói: “Chàng có biết hôm nay lúc ta nhìn thấy đầu người treo cao kia,

có suy nghĩ gì không?”



Nói đến chuyện này Lục Giam liền tức giận: “Không phải

đã sớm bảo nàng đừng nhìn loạn sao? Nàng coi lời nói của ta là gió thoảng bên

tai sao! Ta thấy nàng ngày thường cũng không phải người thích xem náo nhiệt,

tại sao lại không nghe lời như thế? Được rồi, sẽ ác mộng lại còn bị miên man

suy nghĩ.”



“Ta sẽ không gặp ác mộng đâu.” Lâm Cẩn Dung lẳng lặng

nói: “Ta suy nghĩ, còn sống chính là tốt nhất. Chỉ có còn sống, mới có thể hận,

mới có thể yêu. Nếu đã chết, mới chính thức là mất hết. Cho nên ta sẽ không khổ

sở đâu, thật sự.”



Lục Giam im lặng một lát, thấp giọng nói: “Nàng có thể

nghĩ như vậy là tốt rồi.”