Thế Hôn

Chương 449 : Thu ý

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Đảo mắt liền vào thu.



Nghị sự việc xây dựng nghĩa trang mỗi tháng một lần đã

xong, Lâm Cẩn Dung tiễn bước mọi người tới đàm luận, hướng về một góc nhã thất

của trà tứ. Lâm Thế Toàn đã ở bên trong, thấy nàng tiến vào, đứng dậy dâng một

chén trà nóng, cười nói: “Các muội non nửa năm qua giúp không ít người đúng

không?”



Lâm Cẩn Dung nghe hắn nhắc tới điều này, không khỏi có

thêm vài phần ý cười: “Hoàn hảo. Tuy đều mang theo chút tư tâm, thấy nước phù

sa không chảy ra ruộng ngoài, giúp đa số là tộc nhân của các nhà, nhưng cũng có

ích. Không giống từ trước, cho dù là tộc nhân cũng không thể giúp đỡ, lại càng

không muốn nói tới người không nơi nương tựa.”



Lâm Thế Toàn thấy nàng cao hứng, nhịn không được nói:

“Nhưng dùng như vậy, tiền cũng thất thoát rất nhanh. Lại càng không nói tới

muội còn muốn thay khách tha hương bị chết ở Bình châu nhặt xác chôn cất, nói

vậy đa số mọi người không vui đúng không?”



Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Trừ bỏ

Chư sư mẫu ra, đều không vui. Bất quá ta bỏ ra tiền nhiều nhất, các nàng cũng

không có gì để nói. Một năm có thể có bao nhiêu người chết tha hương chứ? Cũng

chỉ làm đơn giản, nay dân gian lưu hành hoả táng, làm một chuyện thôi, cũng là

công đức vô lượng.” năm ấy, không biết thi thể của nàng là bị tôm cá ăn sạch,

hay là may mắn gặp được người hảo tâm chôn cất tạm nơi hoang dã?



Lâm Thế Toàn thấy nàng cảm xúc đột nhiên thấp xuống,

mặc dù không rõ nguyên nhân vẫn thông minh chuyển đề tài: “Mai Bảo Thanh bên

kia đã có kết quả, hắn lần này có thể nói là nguyên khí đại thương. Người bày

đặt âm mưu là cấp trên của hắn, thân muội tử hắn nuốt vàng tự sát, hắn may mắn

đào thoát, gia tài cũng thất thoát rất nhiều, muốn Đông Sơn tái khởi, sợ là rất

khó. Tối thiểu trong thời gian ngắn, hắn không có năng lực, cũng không dám lại

ép buộc.”



Nói cách khác, Lục gia đừng nghĩ tới việc tìm về gia

tài. Lúc trước Vinh Thất viết thư cho Lục Giam đã kể lại, cũng nhắn tới tin tức

tương đương, Mai Bảo Thanh dữ nhiều lành ít. Lại có kinh nghiệm ở kiếp trước,

cho nên Lâm Cẩn Dung đã dự kiến nên cũng không để ở trong lòng, chỉ nói: “Nữ

nhi Huệ nương của hắn thế nào rồi?”



Lâm Thế Toàn nói: “Nghe nói trước khi xảy ra sự việc,

sợ liên lụy nữ nhi, vội vàng gả cho một hộ ở Giang Nam.”


ra cửa, Tam phu nhân sai người gọi nô tỳ qua, hỏi trước nô tỳ, thiếu phu nhân

có tiếp tục thuê nhà hay không, trà tứ mùa xuân sang năm sẽ không làm nữa sao?

Nô tỳ cũng không giấu giếm nàng, nói là đúng. Nàng cũng không nói thêm gì, liền

hỏi Nhị gia chuẩn bị khi nào thì đến Thái Minh phủ. Nô tỳ xem ý tứ của Tam phu

nhân, dường như muốn tiếp nhận trà tứ của người.”



Lâm Cẩn Dung nhíu mày nói: “Kỳ quái, tại sao nàng đột

nhiên hỏi đến trà tứ này?” Từ lúc nhập thu tới nay, căn bệnh của Lục Kiến Lập

chuyển thành ho lao, Đồ thị bị ép buộc sức cùng lực kiệt, ngày thường cũng

không có tinh lực quan tâm chuyện bên ngoài, nếu biết trà tứ nàng không làm

nữa, còn đặc biệt cảm thấy hứng thú, hơn phân nửa là có người nhắc nhở.



Phương Trúc thở dài: “Cũng không phải sao? Nô tỳ sau

khi trở về đã sai người đi hỏi, mấy ngày gần đây đều có ai thân cận với Tam phu

nhân hay không, hỏi tới hỏi lui, chỉ có Đại thiếu phu nhân ngày hôm trước từng

cầm một hộp thuốc tới thăm Tam lão gia.”



Lâm Cẩn Dung không khỏi nở nụ cười: “Chính là nàng,

không cần phải xen vào. Nàng muốn làm thì để nàng làm đi.” Sang năm nhất định

sẽ loạn lạc, nàng cũng không muốn chuyển cái hố cho ai, vốn tính toán trà cụ

các thứ sẽ không công ném đi, ai ngờ Lã thị lại tự mình tìm tới cửa.



Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, chính Lục Giam

quản việc vặt bên ngoài đã trở lại, Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước tiếp nhận

áo khoác, an bài hắn rửa tay đổi quần áo ở nhà: “Đều tốt chứ?” Được câu trả lời

khẳng định, liền đem việc Đồ thị hôm nay tìm Phương Trúc đến hỏi kể lại cho hắn

nghe, cũng không nói rõ chuyển trà tứ cho Đồ thị quản hay không, chỉ nói: “Tam

thúc phụ bị bệnh cũng không thấy chuyển biến tốt, Tam thẩm nương không biết

nghĩ như thế nào, còn có tinh lực gì mà quản lý trà tứ chứ?”



Lục Giam quả nhiên thập phần mất hứng: “Lục đệ lập tức

sẽ khảo thí, ta vội vàng chạy đến Thái Minh phủ coi chừng hắn, nàng còn có tâm

tư làm sao? Đừng để ý đến nàng ta!”



Lâm Cẩn Dung vội thuận theo lời hắn: “Có lẽ là những

người khác muốn làm cũng không chừng. Tam thẩm nương từ trước đến nay luôn

thành thật, bị người ta khuyên nhất định sẽ động tâm.” Lại thấp giọng kể lại

chuyện Lã thị: “Ta không xác định, nhưng nghĩ đến có lẽ chính là ý tứ như vậy.”



Lục Giam rõ ràng lưu loát nói: “Buổi tối ta đi qua.

Không thể để nàng ta dính vào. Nàng ta biết kinh doanh gì chứ!”