Thế Hôn

Chương 450 : Tà tâm

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Lục Kiến Tân nổi giận đùng đùng đem một phong thư đặt

ở trên bàn, tức giận nói: “Đúng là tham quan, sao không xử lý bọn họ chứ! Động

tí là tiền, thiếu còn không thành, kéo bè kết phái, thật đáng giận đến cực

điểm!” Hắn nay xem như tìm được phương pháp, đã liên lạc, tiếc rằng tiêu phí

quá lớn, phải ngẩng mặt cầu người không tính, còn phải tốn của cải, vì thế lại

có chút oán trách Mai Bảo Thanh: “Không có tên kia thì sẽ không hỏng việc. Đầu

cơ trục lợi, hắn xứng đáng gặp chuyện không hay ho!”



Lâm Ngọc Trân nghe hắn oán giận hồi lâu, không khỏi an

ủi hắn: “Nếu thật sự không được, tùy tiện đi chỗ nào cũng được, tóm lại ta đều

đi theo chàng.”



Lục Kiến Tân há có thể cam tâm?! Hắn muốn mưu cầu chức

quan cao hơn một tầng, trong triều bao nhiêu trí sĩ đến hơn 70 tuổi còn luyến

tiếc, hắn còn trẻ thế này, bất quá mới chỉ trên dưới 50, tính ra vẫn còn hơn 20

năm nữa, ai có thể nói rõ ràng trong hơn hai mươi năm, hắn khi nào thì đột nhiên

gặp vận may, thăng chức rất nhanh đây? Lập tức phiền chán nói: “Nữ nhân, tầm

nhìn hạn hẹp, hiểu được cái gì? Ta vất vả nửa đời người, chẳng lẽ cứ như vậy

sao?”



Hắn tâm tình phiền chán phát giận, Lâm Ngọc Trân cũng

không phải người chịu nhịn, lập tức cười lạnh nói: “Ta là không hiểu, chàng thì

biết rõ chắc, chàng lên kế hoạch đi. Biết la liếm cũng là bản sự.”



Lục Kiến Tân trừng mắt nhìn nàng một cái, chung quy

vẫn không thích làm ầm ĩ với nàng.



Hà di nương lặng lẽ đi vào, thay đổi một chén trà nóng

cho hai người, nhẹ giọng nói: “Năm nay nghĩ đến sẽ được mùa thu hoạch, bán

lương thực mới cũng có thể kiếm về được chút.” Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Ngọc

Trân hung tợn trừng mắt một cái, vì thế thu khay trà, cúi đầu mà đứng, không

dám nói nhiều.



“Về lương thực thì có năng lực kiếm được bao nhiêu

tiền? Tam phòng luôn luôn bán lương thực, bởi vậy đâu có phất lên. Nhập thu rồi

là thời điểm gì đây?” Muốn nói thời điểm kiếm tiền của lương thực phải là mùa

xuân năm nay, Lục Kiến Tân mặc dù ngầm sai sử Chu Kiến Phúc bán lương thực,

nhưng cũng không dám bán quá nhiều sợ năm nay sẽ bị thất thoát, hoặc là phát

sinh chuyện gì đó, nên giữ lại phòng chừng. Nhưng hai phần ba lương thực đã

được đem bán, đúng là không kiếm được bao nhiêu tiền — cũng không đạt được mong

muốn tối thiểu của hắn.




Lục Kiến Tân không phiền não, cười tủm tỉm nói: “Tổ

mẫu cũng đi mà. Chúng ta đến chỗ tằng tổ mẫu, thăm tằng tỗ mẫu của con. Đây là

làm tròn hiếu đạo, không thể không đi.”



Nghị Lang cúi đầu không nói lời nào. Lục Giam nhân

tiện nói: “Nghị Lang, tổ phụ đang nói chuyện với con, không thể không quy củ

như vậy.” Lập tức tiếp lời: “Nếu như thế, chúng ta cùng nhau đi qua đó.”



Lục Kiến Tân khoát tay áo: “Con không phải muốn tới

Thái Minh phủ sao? Cùng thê tử tới thăm Tam thúc phụ cũng Tam thẩm nương đi,

xem bọn họ có gì muốn nói với con không, hẳn bọn họ cũng có lời muốn nhắn cho

Lục đệ con.”



Mắt thấy hắn quyết tâm muốn cùng Nghị Lang tỏ vẻ thân

thiết, Lâm Cẩn Dung liền đưa mắt ra hiệu với Đậu Nhi cùng Phan thị, trầm giọng

phân phó: “Hầu hạ đi.” Không cần nàng nhiều lời, Đậu Nhi cùng Phan thị đều hiểu

được ý tứ nàng, hoàn toàn lên tinh thần, gắt gao theo đi lên.



Lâm Cẩn Dung lúc này mới cùng Lục Giam đi thăm Lục

Kiến Lập và Đồ thị.



So sánh với náo nhiệt trong phòng Lục Kiến Tân cùng

Lâm Ngọc Trân, phòng ở của Lục Kiến Lập cùng Đồ thị lạnh lẽo hơn nhiều, chung

quanh vị thuốc mê mang nồng đậm. Lục Kiến Lập thân hình mảnh dẻ, từng miếng

từng miếng ăn cơm, Đồ thị vẻ mặt ưu sắc, càng không ngừng gắp thức ăn cho hắn,

Lục Kiến Lập không nói được một lời, chỉ để ý bỏ đồ ăn nàng đã gắp vào bát ra.

Đồ thị có chút tức giận: “Chàng làm gì vậy?”



Lục Kiến Lập híp mắt thản nhiên liếc nhìn nàng một

cái, Đồ thị không phát hỏa nữa, ôn tồn nói: “Chàng muốn ăn cái gì? Ta sai người

làm cho chàng.” Lại oán giận: “Chàng rõ ràng đã bệnh đến mức này, giữ hiếu cái

gì? Tốt xấu cũng nên để người ta nấu chút đồ bổ dưỡng.” Một mặt nói, một mặt

lau lệ: “Nếu chàng xảy ra chuyện không may, bảo ta và Lục lang làm sao bây

giờ?”



Lục Giam đứng ở trước cửa đem hết thảy đều xem ở trong

mắt, cước bộ trầm trọng không thể cất bước. Lâm Cẩn Dung vội lệnh cho Anh Đào

đưa thuốc cho nha hoàn của Đồ thị, cười nói: “Tam thẩm nương cũng không nên nói

những lời này.”