Thế Hôn
Chương 451 : Tiến dần
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Đồ thị và Lục Kiến Lập nghe thấy Lâm Cẩn Dung nói
chuyện, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt đều mang theo vài phần sáng rọi, ánh
mắt đảo qua, không thấy Nghị Lang, sáng rọi kia lại ảm đạm vài phần. Đồ thị
trực tiếp hỏi: “Nghị Lang đâu? Ta hồi lâu chưa gặp hài tử kia.”
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung còn chưa mở miệng, Lục Kiến
Lập đã tiếp lời: “Hắn đều có tổ phụ mẫu, há có thể tùy thời chạy đến đây.” Nói
xong buông bát đũa, sai người thu dọn, ý bảo Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung ngồi.
“Tam thúc phụ đỡ hơn chưa?” Lục Giam biết rõ Lục Kiến
Lập không tốt, nhưng cũng đành phải khô cằn tiếp tục hỏi: “Thuốc đã uống rồi,
nếu không nữa thì, đổi một đại phu khác tới khám.”
Lục Kiến Lập lắc đầu: “Chỉ bị nhẹ, chậm rãi nghỉ ngơi
thôi.” Nói xong nở nụ cười: “Chỉ mong Lục đệ con có thể khảo thí, ta cũng giống
như tổ phụ con lúc trước, nghe thấy con đỗ tiến sĩ liền khỏe hẳn lên.”
Lục Giam có chút chua xót, nói: “Nhất định.” Không
muốn nói về đề tài này với Lục Kiến Lập, ngược lại nói: “Từ nay con sẽ tới Thái
Minh phủ, cố ý lại đây hỏi thúc phụ cùng thẩm có gì muốn gửi hay nhắn cho Lục
đệ không?”
Đồ thị lập tức nói: “Con đợi chút. Ta làm cho hắn vài
bộ quần áo, làm chút đồ ăn.” Vốn là muốn kêu nha hoàn, lại lo lắng, liền tự
mình đứng dậy.
Lục Kiến Lập suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng lắc
đầu: “Con nói với hắn, nghĩ thoáng ra, hắn còn nhỏ, ngày còn dài, không cần
gấp.”
Đồ thị dĩ nhiên đã đến cạnh cửa, ngẫm lại lại đứng
lại, gọi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, con tới giúp ta.”
Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng đại để muốn nhân cơ hội
nói với mình về chuyện trà từ, liền cũng không chối từ, mỉm cười đi theo nàng.
Đồ thị chỉ vào mười mấy bao nhỏ trong sương phòng: “Mấy thứ này đều mang đi cho
Lục lang, đây là dược liệu, đây là quần áo, đây là……” Lâm Cẩn Dung nhìn xem mà
đau đầu hoa mắt, nhịn không được nói: “Không cần phải đem hết tất cả chứ?”
Đồ thị thản nhiên nhìn nàng một cái, nói: “Là xe ngựa
lôi kéo, thuyền nâng, lại không cần người vác mà.”
Lâm Cẩn Dung liền ngậm miệng. Quản làm gì, chỉ cần Lục
Giam nguyện ý, liên quan gì đến nàng? Đã đến tình trạng này, cần gì phải khiến
hai bên không thuận mắt?
ngày, nàng và Đào thị tiễn Lưu Nhi, Lâm Thận Chi, cũng Đào Thuấn Khâm, Lâm Cẩn
Âm đưa lên xe ngựa. Lâm Thận Chi cùng Lưu Nhi chỉ biết hưng phấn, Đào thị cũng
là thương tâm chảy ròng lệ, Lâm Thế Toàn luôn cam đoan nhất định sẽ đưa bọn họ
bình an đến chỗ Đào Phượng Đường, có cơ hội liền sai người gửi thư về, sang năm
nhất định sẽ mang Lưu Nhi về nhà, Đào thị lúc này mới miễn cưỡng ngừng khóc, thúc
giục bọn họ mau khởi hành.
Lâm Tam gia thì chỉ có một câu dặn dò Lâm Thận Chi:
“Nếu dám can đảm học cái xấu, không thích đọc sách, về nhà sẽ bị đánh chết.”
Còn cường điệu vào trọng điểm: “Đây là nguyên văn lời tổ phụ ngươi, chẳng những
sẽ đánh chết ngươi, trước hết đánh chết chính là người bên cạnh ngươi, sẽ bán
một nhà già trẻ đi.” Khiến mấy gã sai vặt tùy tùng của Lâm Thận Chi sợ tới mức
trong lòng run rẩy, liên tục cam đoan nhất định sẽ trông chừng Lâm Thận Chi.
Lâm Cẩn Dung nhìn mấy người kia bộ dạng đáng thương,
lần đầu tiên cảm thấy Lâm Tam lão gia cũng có chút tác dụng, tối thiểu không sợ
người bên cạnh dụ hoặc Lâm Thận Chi làm việc xấu.
Nhìn theo thân ảnh đám người Lâm Thận Chi, Lâm Thế
Toàn chuyển tới góc đường, rốt cuộc không thấy gì nữa, sợi chỉ vẫn buộc chặt
trong lòng Lâm Cẩn Dung đột nhiên thả lỏng, cả người không còn chút tinh thần,
thầm nghĩ phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. Vì thế sau khi trở về nhà,
liền cáo ốm tránh ở trong phòng, bắt đầu mưu tính bước tiếp theo phải làm gì.
Đúng lúc này, Lã thị rốt cục tìm tới cửa: “Nghe nói
Nhị đệ muội gần đây đang tính toán, muốn chuyển cửa hàng đi, trù tiền cho Đại
bá phụ và Nhị thúc mưu toan chức vị.”
Không thể không nói, Lã thị tìm cớ này thập phần hợp
lý khéo léo, nhưng đồng thời cũng hướng Lâm Cẩn Dung nhắn dùm tin tức, Lục Kiến
Tân quả nhiên ngầm sinh sự. Lập tức nàng cũng không khách khí, hoan hoan hỉ hỉ
tiếp đãi Lã thị: “Xác thực có chuyện này. Không biết Đại tẩu phải giúp ta giới
thiệu người thế nào? Nếu có thể thành, không khỏi sẽ đa tạ Đại tẩu.”
Lã thị che miệng mà cười: “Không phải ta nói muội, Nhị
đệ muội, muội cũng choáng váng rồi. Có tiền đưa cho người ngoài, mà lại cự
tuyệt người trong nhà, còn muốn chuyển cửa hàng vòng qua vòng lại.”
Lâm Cẩn Dung tính tình tốt trả lời: “Ta có thời điểm
là dễ dàng ngớ ngẩn a.”
Lã thị nghe nàng nói như vậy, cũng không tiện tiếp túc
nói móc nàng, chỉ hỏi: “Muội muốn ta thay muội giới thiệu người nào? Lúc trước
Tam thẩm nương không phải có ý tứ này sao, tại sao muội không chịu đáp ứng nàng?”