Thế Hôn

Chương 456 : Thiếu xe

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Hà di nương mắt thấy Lục Kiến Tân bước đi không thèm

ngoái đầu lại, cúi đầu gọi một tiếng: Lão gia……”



Lục Kiến Tân lúc này mới giật mình bừng tỉnh lại, quay

đầu nhìn lên, thấy Hà di nương hai mắt rưng rưng, lã chã chực khóc nhìn mình,

liền hơi hơi nhíu mày nói: “Còn không nhanh thu thập? Nhanh thu thập rồi tới

chính đường!”



Hà di nương cùng Tiểu Tinh, A Nhu liếc nhau, xác định

hắn không phải muốn vứt bỏ mặc kệ các nàng, vì thế mới lộ ra vài phần tươi

cười, nhanh chóng chạy đi thu dọn.



Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân bước nhanh đi về phía

trước, hai người đều mập mạp, ngày thường sống an nhàn sung sướng đã quen, rất

nhanh đã thở hồng hộc, Lục Kiến Tân âm u nhìn Phương ma ma cùng Phương Linh

liếc mắt một cái, nhíu mày nói: “Nếu không, ngươi đến chính đường trước, ta sẽ

thu thập bọc này rồi đến sau.” Trong bọc đều là vàng thỏi, ngày sau còn phải

dựa vào thứ này xoay chuyển thế cục.



Lâm Ngọc Trân tựa vào một gốc cây thở hổn hển, nói:

“Chàng cẩn thận chút.”



Lục Kiến Tân gật gật đầu, cầm theo bọc rời đi.



Lâm Ngọc Trân cầm tay Phương ma ma cùng Phương Linh, ý

bảo hai người đỡ nàng đi, oán giận nói: “Nếu sớm một chút nghe lời Nhị gia,

cũng không đến nỗi thế này.”



Phương ma ma tâm phiền ý loạn: “Phu nhân, lúc này nói

những câu đó còn tác dùng gì nữa?”



Xác thực vô dụng. Lâm Ngọc Trân thở dài: “Nhị thiếu

phu nhân và Nghị Lang đâu? Sao không thấy các nàng?”



Phương Linh nhỏ giọng nói: “Hơn phân nửa là cũng đến

chính đường rồi.”



Lâm Ngọc Trân nói: “Chúng ta đây cũng nhanh chút.” Vừa

mới chạy tới trước chính đường, chợt nghe bên ngoài có một trận nổ như sơn hô

sóng thần, dường như có gì đó mãnh liệt va chạm. Lâm Ngọc Trân sợ tới mức sắc

mặt trắng bệch, gắt gao nắm lấy tay Phương Linh run giọng nói: “Sao lại thế

này? Sao lại thế này?”



Chỉ thấy một ma ma khóc lóc từ bên ngoài tiến vào, hô:

“Không tốt, tặc binh ở ngay cửa, tay cầm cây đuốc! Đại phu nhân đừng đến chính

đường, trực tiếp ra cửa ngách phía sau đi!”


Lâm Cẩn Dung nói: “Tam thúc phụ bên kia không nhiều

người lắm, con đến đó.” Vô luận từ góc độ của người nào, ngay cả xe này là tốt

nhất, nhiều người như vậy ngồi trong cũng khó mà chạy nổi, nàng không bằng ngồi

chung với đám người Đồ thị còn thích hợp hơn. Lục Giam đi tới tiếp nhận Nghị

Lang trong lòng nàng, an trí mẫu tử hai người lên xe ngồi cùng Lục Kiến Lập

cùng Đồ thị, phân phó Lục Thiện: “Để cho xe ngựa chạy trốn nhanh, sau đó đệ

theo ta cưỡi ngựa.”



Lục Thiện trầm mặc cầm then cửa tiếp nhận dây cương gã

sai vặt đưa lên. Lúc này Lục Kiến Tân lên tiếng nói với đám người Hà di nương:

“Hiểu quy củ hay không? Nếu không muốn đi thì đừng đi.” Lời này mới nói ra, ba

người Hà di nương lập tức chạy đến chỗ xe cũ kỹ nhất.



Chỉ nghe Chu Kiến Phúc ở đầu tường hô to một tiếng:

“Khó lường, chạy nhanh đi, tặc binh phát hiện bên này, lập tức sẽ tới ngay.” Vì

thế mọi người loạn thành một đoàn, Phúc nương vừa òa khóc, nháy mắt lại bị bưng

kín miệng.



Lâm Cẩn Dung lo lắng Nghị Lang chấn kinh, vội cúi đầu

nhìn hắn, đã thấy Nghị Lang nắm chặt con hổ bông trong lòng, đôi mắt mở thật

to, gắt gao mím môi, trên gương mặt nho nhỏ tràn đầy sợ hãi, thấy nàng nhìn qua

mới nhỏ giọng gọi: “Nương……”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Chúng ta sẽ chơi một trò chơi,

xem xe ngựa ai chạy về trước. Nghị Lang ngoan, không phải sợ, càng không thể

khóc. Bằng không chúng ta sẽ thua a.”



Nghị Lang cười trộm một tiếng, nhìn Đậu Nhi nhỏ giọng

nói: “Đậu Nhi ngươi cũng không được khóc.” Đậu Nhi dùng sức gật đầu.



Phía trước mơ hồ truyền đến âm thanh muôn hưởng, có

người hoan hô, cho thấy là cửa đã bị phá, Lục Kiến Tân nhanh ngồi trên xe ngựa,

la lớn: “Chạy nhanh đi!” Lại nói với chúng gia đinh một bên: “Che chở xe ngựa

đi ra ngoài, đến nhà cũ sẽ được thưởng lớn!”



Mọi người lên tiếng, Lục Giam lại nói: “Muốn đi như

thế nào, qua con phố nào, ta đã nói với các ngươi rồi, đều nhớ rõ chứ?”



Mọi người lại lên tiếng.



Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy thân mình nhanh chóng

nghiêng về phía trước, xe ngựa như tên bắn ra khỏi cung xông ra ngoài. Lúc này,

trời dĩ nhiên đã sáng rõ.