Thế Hôn
Chương 457 : Hứa
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
“Ông trời của ta a, ông trời của ta a.” Đồ thị gào
khóc, gắt gao ôm Lục Kiến Lập, càng không ngừng kêu: “Đòi mạng, đòi mạng a.”
Lục Kiến Lập mặt như giấy vàng, thở phì phò nhẹ nhàng chụp tay nàng: “Đừng sợ,
đừng sợ.” Lại phi thường miễn cưỡng hướng Nghị Lang cười cười.
Nghị Lang dính sát vào trong lòng Lâm Cẩn Dung, tò mò
mà lo lắng nhìn Đồ thị cùng Lục Kiến Lập, lại ngửa đầu nhìn về phía Lâm Cẩn
Dung, thấp giọng gọi: “Nương……”
“Hư……” Lâm Cẩn Dung cố gắng ôm chặt hắn bảo trì cân
bằng, xe ngựa quá mức xóc nảy, nàng cảm thấy ruột gan nàng giống như bị chặt
đứt, không, giống như bị rối loạn kết chặt vào nhau, lại bị dùng sức túm sang
hai bên, vô cùng đau đớn. Đậu Nhi nghiêng lại đây, một tay dựa vào thành xe,
một tay gắt gao giúp nàng nâng Nghị Lang, Lâm Cẩn Dung cảm kích nhìn Đậu Nhi,
Đậu Nhi lại chỉ nhìn nàng nhẹ nhàng cười.
Phố phía sau này không lớn, ngày thường đa phần là hạ
nhân đã thành gia lập thất của Lục gia, trong đó có người bỏ trốn theo bọn họ,
cũng có người tránh ở trong nhà không chịu đi ra, lúc này có vẻ phá lệ lạnh
lùng, bởi vậy mọi người cũng càng có thể phân rõ xe ngựa nhà mình cùng thanh âm
từ phía sau truyền đến, cảm giác này giống như có thứ gì nện vào tim, làm cho
người ta sợ hãi đòi mạng trước tiếng bước chân cùng tiếng gầm gừ khủng bố:
“Đứng lại!”
“Người đâu mau tới.”
“Bên này có người bỏ chạy”
“Tiền tài đều ở trên xe”
Thậm chí còn có người kêu: “Các huynh đệ phía trước,
những người này ăn thịt cốt nhục của mọi người, còn cưỡi trên đầu trên cổ mọi
người, mọi người thật sự muốn giúp bọn họ sao? Sao không thay trời hành đạo,
cùng chung chí hướng?” Đây đúng là cái gọi là xúi giục.
Chỉ nghe Lục Giam bên ngoài khàn cả giọng hô một
tiếng: “Lục gia không có bạc đãi mọi người, ai không thích đi theo không cần
miễn cưỡng, nếu đi theo tương lai sẽ không quên các ngươi.”
Lục Kiến Tân hung tợn uy hiếp: “Cho tới bây giờ nghịch
tặc đều chỉ có đường chết, không suy nghĩ cho bản thân, cũng nên ngẫm cho hậu
thế.”
Đồ thị phát ra một tiếng thở dài nghẹn ngào, cúi đầu
chui vào trong lòng Lục Kiến Lập, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, hàm răng
không ngừng run run, không nói được câu gì.
Lục Giam trên mặt lộ ra sắc trắng bệch, ánh mắt sâu kín
không thấy đáy, thanh âm lại mang theo vẻ bình tĩnh nói không nên lời: “Quân tử
trọng lời hứa, liệt vị đều là trượng phu vĩ ngạn, nếu chúng ta bỏ lại xe ngựa,
giao tài vật, chư vị có thể thật sự cam đoan chúng ta sẽ được an toàn hay
không?”
Mấy người kia liếc nhau, người cầm chùy cười nhẹ: “Ta
cam đoan không tổn thương tính mạng người khác.”
Không đả thương người, nhưng khó bảo toàn nhóm nữ
quyến sẽ không bị xâm phạm. Lục Giam khàn khàn cổ họng nói: “Không tổn thương
tính mạng của người cùng không đả thương người là hai việc khác nhau. Nếu không
thể cam đoan mọi người chúng ta bình an khỏi thành, chúng ta tình nguyện toàn
gia chết ở chỗ này.”
Chợt nghe có người hô to như tiếng sấm: “Chúng ta cho
dù chết, cũng muốn kéo vài cái đệm lưng!” Dĩ nhiên là Lục Kiến Trung, cầm thanh
đao đứng ở xe ngựa phía sau, kích động nói: “Nếu nhóm nữ quyến mất trong sạch,
không phải giống như muốn mạng các nàng sao? Không bằng cùng chết đi.”
Hán tử da mặt xanh trắng cười lạnh: “Ta nói chúng ta
có thể cam đoan, các ngươi sẽ tin sao?”
Có người không kiên nhẫn thối một ngụm: “Cùng kẻ không
bằng súc sinh này nói nhiều làm chi? Nữ nhân hài tử của ta rõ ràng đã bị đói
chết. Con mẹ nó, cứ giết hai người sẽ yên ngay thôi!”
Lục Kiến Tân thất kinh: “Ai, không cần a, có chuyện
thì từ từ nói.”
Lục Giam cố chấp hỏi hán tử cầm chùy kia: “Ta không
biết cao tính đại danh của các hạ, nhưng nếu các hạ ở đây chặn đường chúng ta,
thì nên biết chúng ta là loại người nào. Chúng ta là Lục gia ở thành Bình châu
ít nhất cũng có trăm năm quang cảnh, trong nhiều năm, có phải là kẻ không bằng
súc sinh không thì ai cũng biết. Giảm địa tô, phát cháo, xây dưng nhà tình
nghĩa, những gì chúng ta có thể làm đều đã làm. Muốn đòi tiền tài, chúng ta sẽ
giao ra, hiện tại cũng chỉ cầu một lời cam đoan, đừng đả thương người! Bằng
không các ngươi cái gọi là thay trời hành đạo chính là lạm sát kẻ vô tội!”
Hán tử kia trầm mặc hồi lâu, phun một ngụm nước miếng
xuống đất, lạnh lùng nói: “Nước tiểu của nam nhân chỉ chảy ra ngoài theo một
đường, lệ chảy ra từ hai mắt, nước miếng Tống Như Sơn ta phun ra giống như lời
ta đã hứa, đem tài vật lưu lại, cho người đi qua! Không được đùa giỡn, bằng
không sẽ bị chém chết!