Thế Hôn
Chương 458 : Tráng sĩ
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Lâm Cẩn Dung cúi đầu, gắt gao đem Nghị Lang ôm vào
trong ngực xuống xe. Đậu Nhi trầm mặc quăng hộp đựng đầy trang sức trước một
phỉ binh tản ra mùi máu tươi nồng đậm trên người. Phỉ binh vẫn không chịu đi,
đứng ở đó hung thần ác sát nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, Đậu Nhi cả giận nói:
“Cái gì cũng đều ở trong này, còn muốn như thế nào nữa?”
Ánh mắt của phỉ binh quét một vòng trên người Lâm Cẩn
Dung cùng Đậu Nhi, lại rơi xuống Nghị Lang, lạnh lùng thốt: “Là tự mình động
thủ hay để ta ra tay?” Hắn không tin trên người các nàng thật sự không có vàng
bạc châu ngọc.
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn phỉ binh kia, thản
nhiên nói: “Không phát hiện chúng ta đều mặc thành cái dạng này sao? Vì là cái
gì, không phải là vì chạy trối chết sao?”
Phỉ binh còn muốn nói gì đó, Lục Giam dĩ nhiên đã vượt
qua ngăn cản trước mặt hắn, nhìn hắn, lớn tiếng nói: “Tống Như Sơn! Nói chuyện
với ngươi không tính toán gì hết!”
Tống Như sơn đang ở đó cùng Lục Kiến Tân vì chuyện xe
ngựa cò kè mặc cả, nghe vậy ngẩng đầu lên, hung tợn trừng qua, ồm ồm hô một
tiếng: “Lão Ngạnh!”
Phỉ binh kia cười lạnh một tiếng, khạc đờm xuống đất,
ôm tráp kia đi đến trước mặt Đồ thị, còn chưa mở miệng, Đồ thị dĩ nhiên đã khóc
chảy nước mắt: “Đều ở trong này, đều ở trong này, cầm đi!” Trên đầu chỉ còn một
cây ngân trâm, nhưng cũng không may mắn tránh thoát, đành tóc tai bù xù rúc vào
Lục Kiến Lập bên cạnh khóc lóc.
Lâm Cẩn Dung yên lặng rút ra cây trâm bằng gỗ mun trên
đầu, ý bảo Đậu Nhi đưa qua cho Đồ thị. Đậu Nhi mới cầm trong tay, còn có người
nhìn qua, thấy là một cây trâm bằng gỗ, lúc này mới tránh ra.
Lục Giam mở to hai mắt, quyền đầu nắm chặt lại thả
lỏng. Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Chỉ cần còn núi xanh không lo không có củi
đốt. Cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng.” Bọn họ chỉ là một đám già cả
phụ nhân yếu nhược, lấy cái gì có thể đối chọi với một đám sẵn sàng bỏ mạng?
Đừng nhìn nhiều gia đinh như vậy, thực sự đến mức đó, có mấy người thích tìm
tới cái chết vô nghĩa? Lúc trước bất quá là cho bản thân thêm can đảm, nói lời
dễ nghe, làm đẹp mặt mà thôi.
Đột nhiên nghe thấy phía sau một tiếng thét thê lương
chói tai, mọi người nhất tề sợ tới mức đổ một thân mồ hôi lạnh, quay đầu lại
thấy Hà di nương bị người lôi từ trên xe ngựa xuống, đầu tóc xõa xượi, như hoa
lê trong mưa, hoảng sợ cúi đầu rụt cổ khóc lớn: “Lão gia, lão gia!” Mấy nam
Vương Lập Xuân thản nhiên nói: “Nước tiểu của nam nhân
chỉ chảy ra ngoài theo một đường, lệ chảy ra từ hai mắt, nước miếng Tống Như
Sơn ta phun ra giống như lời ta đã hứa! Lời này là ngươi vừa mới nói mà? Tống
Như Sơn ngươi có còn là nam nhân không? Ngay cả thứ trong đũng quần cũng quản
không được, còn muốn các huynh đệ tin ngươi sao?”
Tống Như Sơn mặt đỏ lên, phun một bãi nước miếng xuống
đất, dùng sức đá lên hai đầu người kia, phẫn hận tránh ra, xoay người lên ngựa,
vung roi rời đi. Từ đầu tới cuối, lại không liếc mắt nhìn Hà di nương một cái.
“Dĩ nhiên đã đáp ứng thì sẽ thực hiện, ai còn động vào
bọn họ, chính là đối đầu với Uông Lập Tam ta!” Vương Lập Xuân rút bả đao ra,
nhìn về phía mọi người Lục gia, lạnh lùng thốt: “Mau cút!” Ánh mắt lướt qua
gương mặt Lục Giam, không dừng lại nửa khắc.
Lục Kiến Tân thở dài một tiếng, hướng Vương Lập Xuân
ôm quyền: “Đa tạ vị tráng sĩ.” Vương Lập Xuân cũng không thèm liếc hắn một cái,
chỉ trầm mặc nhặt hai đầu người kia lên treo trên yên ngựa.
Hán tử da mặt xanh trắng cười nhạo một tiếng, nói:
“Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, hôm nay hô tráng sĩ, ngày mai liền mang theo
quan binh tới giết.”
Lục Kiến Tân không dám nhiều lời, ý bảo hạ nhân đi kéo
Lục lão phu nhân ngồi lên xe ngựa, hán tử da mặt xanh trắng cười lạnh: “Còn
muốn ngồi xe? Cút ra phía sau, để lại cho các ngươi cỗ xe ngựa cũ kỹ kia thôi!”
Người Lục gia ủ rũ đem Lục lão phu nhân đỡ lên cỗ xe
đó, vây quanh đi lên phía trước. Hà di nương được Tiểu Tinh giúp đỡ, nghiêng
ngả lảo đảo theo ở phía sau, chưa được bao xa, đột nhiên “Ha” một tiếng bật
cười, mọi người nghe thấy sởn hết da gà, nghĩ đến nàng trải qua chuyện vừa rồi
bị dọa nên phát điên. Quay đầu nhìn, đã thấy Hà di nương hung hăng lau mặt,
giống như không có việc gì cúi đầu đi về phía trước.
Tuyết đã ngừng, gió vẫn thổi, tầng mây nặng nề bị ánh
nắng xé rách mở ra một lỗ hổng, ánh nắng lạnh lẽo chói mắt chiếu vào cửa thành
Bình châu trầm mặc lạnh như băng, phản xạ lại khiến ánh mắt Lâm Cẩn Dung đau
nhức. Rốt cục đã đến trước cửa thành. Đi về phía trước thêm vài chục trượng, có
thể ra khỏi chốn luyện ngục này. Nhưng mà, nàng đột nhiên không xác định, về
nhà cũ trốn, có phải là lựa chọn ổn thỏa nhất không? Còn có người Lâm gia, giờ
phút này là tình hình thế nào? Có gặp phải chuyện giống như bọn họ không? Nhưng
duy nhất khiến người ta yên tâm, chính là Lâm gia không có một đại mỹ nhân như
Hà di nương.