Thế Hôn

Chương 459 : Tiền đồ

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Trên quan đạo ngoài thành Bình châu một mảnh lầy lội,

nơi nơi đều là dân chúng chạy nạn, rất nhiều người quần áo không chỉnh tề, búi

tóc tán loạn, vẻ mặt hốt hoảng. Mà cái gọi là quan binh căn bản không thấy tăm

hơi, cũng không biết là bị giết hết, hay là đã đào tẩu.



Con đường phía trước mờ mịt, trời đất trong lúc đó chỉ

có màu xám của tầng mây cùng cỏ hoang khô cằn, xen lẫn với tuyết trắng đọng

lại, vài con quạ đen đứng trên ngọn cây trụi lủi chải vuốt lông đen tuyền tỏa

sáng, thỉnh thoảng dắt cổ họng phát ra một tiếng thô lệ khó nghe.



Người Lục gia chết lặng tha đôi chân mệt mỏi, đi theo

phía sau cỗ xe cũ nát kia, từng bước một nhích về phía trước. Trên xe là Lục

lão phu nhân cùng Lục Kiến Lập bị bệnh, ba đứa nhỏ Hạo Lang, Phúc nương, Lực

Lang, cùng với một vài hài tử khác được bao vây ở giữa. Con ngựa già trước khi

xuất môn chưa kịp ăn cỏ khô, mỗi khi đi từng bước liền phát ra tiếng thở dốc

nặng nề, bánh xe mỗi lúc quay, toa xe phát ra tiếng kêu kỳ quái làm cho người

ta trong lòng run sợ, giống như tùy thời chiếc xe kia sẽ tan rã.



Hà di nương trên mặt bôi đầy bùn đất nhìn chằm chằm

gương mặt cải trang của Lâm Cẩn Dung cùng Đậu Nhi một lát, nhẹ giọng nói: “Vẫn

là Nhị thiếu phu nhân thông minh nhất.” Vừa rồi nàng gặp chuyện, khiến chúng nữ

quyến Lục gia đều sợ hãi, phàm là tuổi còn trẻ có chút dung sắc đều bôi bẩn

mặt. Nhưng là bôi như thế thủy chung vẫn khiến người ta chú ý, không giống như

vẻ mặt vàng vọt bệnh tật của Lâm Cẩn Dung càng có vẻ tự nhiên hơn.



Lâm Cẩn Dung nhìn nàng một cái, cũng không lên tiếng,

Hà di nương cũng không cần Lâm Cẩn Dung trả lời, tập tễnh tiếp tục đi về phía

trước. Đôi chân bị bó của nàng so với người thường càng nhỏ hơn, vừa thẳng vừa

nhỏ thường thường có thể khiến các nam nhân Lục gia nhịn không được mà hai mắt

tỏa sáng, giờ phút này làm cho nàng chịu nhiều đau khổ, mới bất quá chưa được

bao lâu, đã đi lại tập tễnh, không đi nổi, nếu không có Tiểu Tinh giúp đỡ nàng,

chỉ sợ nàng đã sớm rớt lại phía sau.



Lâm Cẩn Dung cho dù đã mặc xiêm y vải thô, bôi vàng

mặt cũng chắc gì đã có người tin nàng? Lúc trước Lục Giam nói nhiều như vậy,

toàn gia đều coi là hắn bị điên, sau lưng còn cười nhạo, lúc này lại thấy Lâm

Cẩn Dung thông minh? Đậu Nhi nghe Hà di nương vừa rồi nói Lâm Cẩn Dung cộng

thêm ánh mắt nhìn Lâm Cẩn Dung kia, trong lòng vốn có chút không thoải mái, rất

muốn phản pháo lại, nhưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của Hà di nương, nghĩ đến

nàng vừa rồi suýt nữa rơi vào tay phỉ binh, có lẽ vì thế mà nàng bị kích thích,

nên cuối cùng vẫn ngậm miệng.


“Ước chừng trời tối có thể đến?”



Lục Kiến Tân căm tức cầm cậy gỗ hung hăng đập xuống

mặt đất đầy bùn. Muốn phát giận lại không thể, tiếp theo hắn nghe thấy trong bụng

mình thầm thì kêu một tiếng, hắn đã đói bụng. Từ sáng sớm tỉnh dậy đến bây giờ,

một miếng cơm, một giọt nước cũng chưa vào bụng, lúc trước liên quan đến sinh

tử tồn vong nên không để ý, lúc này mới phát hiện, thật sự là đói bụng. Ý niệm

vừa xuất hiện trong đầu, liền khống chế không được muốn ăn uống, sau đó lại

càng thêm đói, chân cũng khống chế không được phát run, hắn nhìn chung quanh

băn khoăn: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”



Chu Kiến Phúc nhìn quang cảnh của mọi người, thở dài:

“Đằng trước có thôn trang, tốt xấu có thể tránh gió tránh mưa, đi vào trong đó

nghỉ một lát, lại xem phụ cận có nông hộ nào bán xe ngựa xe bò không.”



Mọi người nghe nói có chỗ nghỉ, lại có vài phần tinh

thần. Khó khăn mới lết tới ngoài thôn trang kia, đã thấy dưới chân tường ngồi

đầy người, cửa được đóng chặt. Trên đầu tường có một loạt tráng hán đứng đó,

người người trong tay đều cầm vũ khí sẵn sàng đón quân địch.



Chu Kiến Phúc tiến lên hỏi, những người đó không khỏi

cười lạnh: “Không được đi vào, có thể nghỉ tạm ở bên ngoài, chủ nhân nhà này sẽ

đưa nước ấm, nhưng không được tới gần cửa, lại càng không được đi vào nghỉ

ngơi.”



Lúc loạn thế, ai dám tùy tiện để người khác vào cửa

nhà mình? Chu Kiến Phúc thở dài, miễn cường tìm chỗ sạch sẽ cho người Lục gia,

da mặt dày đến hỏi người đứng ở đầu tường muốn nước ấm.



Lâm Cẩn Dung đỡ Lâm Ngọc Trân đến ngồi xuống một tảng

đá, đưa bánh bao mềm và nước ấm tới, lại đi chăm sóc Nghị Lang mới tỉnh ngủ.

Mới mang theo Nghị Lang giải quyết đại tiểu tiện xong, cho uống một ngụm nước

ấm, chỉ thấy một nam tử mặc áo xám đi lại tập tễnh tới nói: “Đây không phải Lục

gia lão gia sao? Nô tài là hạ nhân của Ngô gia.”



Lục Kiến Tân vội hỏi: “Nhà các ngươi thế nào rồi? Nhóm

chủ tử nhà các ngươi đâu?”