Thế Hôn
Chương 460 : Ngã ngựa
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Hạ nhân Ngô gia kia không nghe Lục Kiến Tân hỏi còn
đỡ, mới vừa nghe thấy, liền ai ai khóc lên: “Lão thái thái nhà ta không còn,
Đại gia cũng bị chém một đao.”
Lục Kiến Tân sợ tới mức chỉ chớp mắt: “Sao lại đến
tình trạng này?”
Người kia nghẹn ngào nói: “Nghịch tặc vây quanh tòa
nhà, cầm cây đuốc, phá cửa. Nhà của ta vốn cũng có vài tráng đinh đắc dụng, Đại
lão gia vừa phái người đi tìm quan binh cầu cứu, ỷ vào tường cao cửa rộng, chém
chết bị thương mười mấy người, miễn cưỡng chờ đến hừng đông. Ai ngờ sau đó
người ta lại lọt vào được, đốt cháy nhà. Khi đó lão thái gia dẫn nữ quyến và
nhóm thiếu gia tiểu thư đều ở một chỗ, tặc tử đáng giận, ném cây đuốc vào đó,
gặp người liền chém… sau đó liều chết mở một đường máu, khó khăn che chở một
nhà già trẻ ra cửa, Đại gia cõng lão thái thái, bị nghịch tặc từ sau đuổi theo,
nô tài chính mắt nhìn thấy đao bổ xuống, Đại gia cùng lão thái thái đều gục
xuống, lão thái thái lúc ấy không còn thở, trên lưng Đại gia tất cả đều là
máu……”
Đại gia trong miệng của hắn, chính là huynh trưởng Ngô
Phương của Ngô Tương. Lục lão phu nhân nghe nói Ngô gia lão thái thái đã chết,
trong tay lần tràng hạt cũng không xong, từ từ nhắm hai mắt chảy lệ liên thanh
nói: “Làm bậy, làm bậy a!”
Lục Kiến Tân nhịn không được truy vấn: “Sau đó thì
sao? Những người khác thế nào rồi?”
“Những người khác đã chạy đi, nhưng hiện nay không
biết đến tột cùng như thế nào. Những người khác có khỏe không, mấy vị nam nhân
cũng bất quá chỉ bị thương nhẹ, không sao.” Người kia thở hổn hển nói: “Tiểu
nhân theo nhóm chủ tử chạy ra ngã tư, nghênh diện lại gặp được quan binh cùng
phỉ binh chém giết, mới hiểu được Trấn an sử phủ cùng Tri châu phủ đều bị phá,
không thể trông cậy, nhóm chủ tử liền nghĩ không bằng trước tìm cách ra khỏi
thành đến thôn trang ở nông thôn trốn rồi nói sau. Nhưng tới nửa đường, gặp
được một đám quan binh chạy ra khỏi thành, nói là Bình châu không thể giữ, bọn
họ sẽ đến báo tin ở Thanh châu hoặc là Đại châu gần đây, thỉnh binh đến viện
trợ. Còn nói ở nông thôn nơi nơi là bạo động lưu dân, nơi nơi cướp người phóng
hỏa. Nhóm chủ tử lại có chút do dự, không dám đến thôn trang nữa.”
Lục Kiến Trung nhíu mày nói: “Vậy chủ nhân nhà ngươi
rốt cuộc chạy đi đâu rồi? Sao chỉ có một mình ngươi ở đây?”
Lục Thiện vừa thẹn vừa giận, oán hận trừng Đồ thị một
cái. Đồ thị mặt đỏ tới mang tai buông tay xuống, thấp giọng nói: “Không phải bị
dọa hỏng cả lá gan sao? Ta là nói, vạn nhất người nhà này muốn chờ chúng ta đi
vào giựt tiền tài thì phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta nhìn qua rất nhiều tiền sao?” Lục Giam không
thể nhịn được nữa, nghiêm mặt trách cứ nàng: “Bớt tranh cãi ít dùng sức đi!”
Giây lát, mọi người giải quyết vấn đề đi ra, chỉ thấy
Chu Kiến Phúc lại đây cùng mấy người nhà lôi kéo xe bò rách tung rách tóe, một
xe ngựa có con ngựa già, nắm đầu một con la và một con ngựa khác đi tới. Trước
liền đem lão thái thái lên xe đổi ngựa già thành con la, nói: “Con la khí lực
lớn hơn, lúc này có thể ngồi vài ngươi, xe bò cũng đủ cho nhóm phu nhân và thiếu
phu nhân ngồi.”
Lục Kiến Tân vui mừng quá đỗi, tiếp đón mọi người:
“Nhanh lên xe! Nhanh đi!”
Nữ nhân hài tử tất cả đều luống cuống tay chân trèo
lên, tranh thủ tìm chỗ tốt cho bản thân hoặc người thân, đợi đến khi đã ngồi
xong, Lục Kiến Tân làm đương gia dẫn đầu, thuận lý thành chương ngồi lên ngựa
tốt, lại bảo Lục Kiến Trung cưỡi ngựa già, mấy người Lục Giam, Lục Kinh, Lục
Thiện cùng đám người Chu Kiến Phúc đi bộ, toàn gia chậm rãi hướng tới phía
trước.
Lần này quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, nữ nhân hài tử
ngồi ở trên xe xoa chân, dựa vào nhau sưởi ấm, hưng phấn mà nói đến khi về nhà
cũ sẽ như thế nào. Lâm Cẩn Dung lại thật sự sầu lo, nàng thấy ông trời dường
như sẽ không thoải mái bỏ qua nàng như vậy.
Quả nhiên không cao hứng được lâu, chợt nghe tiếng vó
ngựa từ sau truyền đến, chấn đắc ầm ầm. Mọi người Lục gia nhất tề sợ tới mức
mặt trắng bệch quay đầu lại nhìn, thấy mấy người mặc trang phục quan binh phóng
ngựa chạy vội lại đây, một người đi đầu giương giọng hô: “Quân tình khẩn cấp,
cần dùng ngựa.” Lập tức hướng roi về phía Lục Kiến Tân, cũng không quản có thể
làm bị thương người hay không, một phen kéo lấy cương ngựa đi về phía trước.
Lục Kiến Tân hoảng sợ hét to một tiếng, ngửa mặt té
xuống.