Thế Hôn
Chương 461 : Khác nhau
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Sự tình phát sinh, biến cố tới quá mau quá nhanh!
Thời điểm người Lục gia thấy Lục Kiến Tân bị ngã ngựa,
mấy quan binh kia đã chạy xa, thậm chí ngay cả bộ dạng người đã đả thương kia
cũng không thể thấy rõ ràng. Lục Giam kéo Lục Kiến Trung xuống, cưỡi con ngựa
già đuổi theo la lớn: “Các ngươi làm gì vậy?”
Trả lời của hắn chỉ có tiếng vó ngựa càng ngày càng
xa. Ngựa già thở hổn hển, chạy vài chục trượng cũng không nhúc nhích về phái
trước, chỉ chuyển vòng tại chỗ, không kiên nhẫn thở phì phì dậm dậm chân. Lục
Giam ngây người một lát, thất bại quay trở về.
Lục Kiến Tân đã được đám người Lục Kinh đỡ nằm trên
mặt đất, vừa rồi roi ngựa kia chỉ làm rách miên bào của hắn, chưa từng làm tổn
thương da thịt, cũng không thấy có chỗ nào chảy nào, chỉ có sắc mặt trắng bệch,
bất tỉnh nhân sự. Hoàn hoàn chỉnh chỉnh như vậy lại không có bộ dạng tức giận
dọa người, Lục lão phu nhân lão lệ tung hoành, đám người Hà di nương khóc kêu,
Lâm Ngọc Trân chỉ để ý dùng sức ấn nhân trung của hắn, la lớn: “Chàng tỉnh a,
chàng không ổn chỗ nào?” Nói xong vừa muốn đỡ hắn ngồi dậy.
Lục Giam gào to một tiếng: “Đừng lộn xộn!” Người ngay
lập tức ngã xuống, không thương cân động cốt cũng khó, Lục Kiến Tân không có
ngoại thương lại bất tỉnh nhân sự, xác định chắc chắn có nội thương. Nếu đỡ
người, động vào làm bị thương gân cốt nghiêm trọng hơn thì phải làm sao bây
giờ?
Lâm Ngọc Trân bị hắn rống, ngây người ngẩn ngơ, đang
định muốn rống lại, đã thấy Lục Giam vẻ mặt nghiêm túc, vén áo choàng ngồi xổm
xuống sờ mạch môn của Lục Kiến Tân, lại cẩn thận kiểm tra xương cốt, cũng không
dám nhiều lời, chỉ hàm chứa nước mắt nhẹ giọng nói: “Cũng không thể cứ để hắn
nằm trên bùn như vậy……”
Lâm Cẩn Dung đỡ nàng, thấp giọng nói: “Sẽ không, Nhị
lang có ý tưởng mà.”
“Trời giết, trời giết a…” Không chết trong tay phản
tặc, ngược lại chết trong tay nhóm quan binh mà bọn họ vẫn ôm hy vọng, nếu Lục
Kiến Tân cứ như vậy mà mất đi, đích tôn phải làm sao bây giờ? Nàng phải làm sao
bây giờ? Lâm Ngọc Trân tuyệt vọng bất an đến cực điểm, tựa vào vai Lâm Cẩn Dung
không tiếng động nức nở, chỉ cảm thấy trời đất một mảnh hôn ám. Một bàn tay nhỏ
bé ấm áp bắt lấy tay nàng nhẹ nhàng lắc lắc, nàng có chút không kiên nhẫn, đang
muốn đẩy ra, chợt nghe thấy Nghị Lang mềm mại, cực kỳ nhỏ giọng gọi một tiếng:
“Tổ mẫu.”
Lục Giam cười cười, thấp giọng nói: “Ta không sao.”
Lục Thiện bả vai liền rủ xuống, cúi đầu thấp không thể
nghe thấy lên tiếng: “Huynh yên tâm.”
Lục Giam lo lắng, nhưng hắn không còn biện pháp khác,
hắn không thể bỏ lại Lục Kiến Tân. Hắn giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy Lâm
Cẩn Dung giấu nửa gương mặt sau áo choàng của Nghị Lang, oán hận trừng mắt hắn,
một giọt lệ đảo quanh trong hốc mắt nàng.
Lục Giam khe khẽ thở dài một tiếng, hướng tới thê nhi,
trước mặt mọi người, trước sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghị Lang, lại đưa tay
đặt ở trên vai Lâm Cẩn Dung, không chút nào che giấu thương yêu cùng đau lòng:
“Thực xin lỗi. Nghị Lang giao cho nàng.”
Lâm Cẩn Dung nước mắt liền chảy xuống, còn muốn tách
ra sao? Mặc dù không đến bờ sông, vẫn còn tách ra sao? Nàng không đồng ý! Nàng
kìm lòng không được vươn tay nắm tay áo của Lục Giam, không chịu thả hắn đi.
Lục Giam ánh mắt sâu không thấy đáy, gắt gao cầm tay
Lâm Cẩn Dung, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói: “Ở trạm dịch lần đó
ta thực hối hận.” Lúc ấy nàng nói, Lục Nhị lang, một ngày nào đó chàng sẽ hối
hận vì đã đối với ta như vậy. Hắn thật sự hối hận, hơn nữa vô cùng hối hận.
Lâm Cẩn Dung mắt đỏ au trừng lớn nhìn hắn, hận không
thể cắn hắn một ngụm mới xả giận.
Lục Giam kiên định đẩy tay nàng ra, vô cùng nghiêm túc
nói: “Yên tâm, ta nhất định có thể trở về!” Lập tức bước đi đến trước mặt Lục
Kiến Trung cùng Lục Kinh, vái chào: “Nhị thúc phụ, ta đã lấy lòng tiểu nhân so
lòng quân tử!”
Lục Kiến Trung cười thực miễn cưỡng: “Nhị lang nói gì
chê cười vậy?”
Lục Giam nhìn hắn: “Ta muốn Nhị thúc phụ thề, nhất
định sẽ đưa tổ mẫu, mẫu thân ta, A Dung, Nghị Lang còn có Tam thúc phụ một nhà
bình an về nhà cũ. Nếu thật sự ông trời đui mù, ta không trách các ngươi, nếu
các ngươi vì tư lợi, chỉ lo chính mình……” Hắn từ trong hàm răng rít một câu:
“Ta chết cũng không tha cho các ngươi! Không tin cứ chờ coi!”