Thế Hôn

Chương 462 : Vận khí

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


“Cố tình gây sự.” Lục Kiến Trung giận dữ, dùng sức

vung tay áo nói: “Ngươi coi ta là người nào? Ta chỉ là kẻ vì tư lợi chỉ lo bản

thân sao? Tổ mẫu ngươi không phải là thân mẫu của ta sao? Mẫu thân ngươi không

phải là tẩu tử của ta sao? Nhi tử của ngươi không phải tôn tử của ta sao? Tam

thúc phụ của ngươi không phải là thân huynh đệ của ta sao? Ta sẽ không thề,

ngươi đây là đang vũ nhục ta khinh người quá đáng.” Hắn sẽ không thề, Lục Giam

có năng lực làm gì hắn?



Lục Giam yên lặng nhìn hắn, sắc mặt càng trắng, ánh

mắt càng đen: “Nhị thúc phụ không dám thề cũng không sao, ta vô luận như thế

nào đều sẽ trở về.” Nói xong xoay người rời đi, lại nghe Lục lão phu nhân lớn

tiếng nói: “Lão Nhị, con quỳ xuống.”



Lục Kiến Trung ủy khuất nhìn Lục lão phu nhân: “Nương”



Lục lão phu nhân sầm mặt, thản nhiên nói: “Nhị lang

không thể yêu cầu con thề, ta bảo con thề, có được không?”



Lục Kiến Trung mặc dù là trong lòng ngàn lần không

muốn, nhưng trước mặt con cháu, làm sao lại dám nói không thể? Lập tức ủy ủy

khuất khuất quỳ gối trước mặt Lục lão phu nhân, giơ tay đối với bầu trời mờ

mịt: “Trời ở trên cao, ta Lục Kiến Trung thề, nhất định sẽ hết sức đem người

nhà……”



Lục Giam đánh gãy lời hắn: “Đem lão mẫu, Đại tẩu……”



Lục Kiến Trung hận hắn nghiến răng ngứa lợi, nhưng

cũng chỉ đành cắn răng nói: “Nhất định hết sức đem lão mẫu, Đại tẩu, chất nhi,

chất tức, tôn tử, Tam đệ, Tam đệ tức cùng nhau bình an về nhà cũ, sau đó sẽ dẫn

người quay lại đón Đại ca. Nếu có tư tâm, phạm vào lời ta, ta……” Đang trong lúc

do dự, chống lại ánh mắt của Lục lão phu nhân, không khỏi cúi thấp đầu, nhỏ

giọng nói: “Ta sẽ không thể chết già.”



“Tốt lắm.” Lục lão phu nhân ngẩng đầu lên uy nghiêm

nhìn Lục Giam nói: “Nhị lang, hài tử ngoan, chúng ta đi trước, bảo trọng.”



Lâm Ngọc Trân đi qua nhìn Lục Kiến Tân, lại nhìn Lục

Giam nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút, chúng ta cùng nhau chờ con trở về.” Đến

tận đây, nàng mới tin tưởng Lục Giam lúc trước nói sẽ không bỏ lại bọn họ là

lời nói thật.



Lục Giam dùng sức gật đầu.



Lâm Cẩn Dung ôm Nghị Lang đi qua, bảo Nghị Lang cùng

hắn nói lời từ biệt, lại cắn răng nói: “Nếu chàng không trở lại, ta vĩnh viễn

cũng không tha thứ cho chàng.”


loát chỉ huy hạ nhân đem Lục Kiến Tân nâng vào trong sương phòng, lại sai người

an bài cơm canh chỗ nghỉ ngơi cho đám người Lục Giam, thật có lỗi nói: “Lúc

trước còn có tâm giúp đỡ, nhưng gia phụ nói một không nói hai, lại trong lúc

loạn loạc, vì an nguy của một nhà già trẻ, không thể không cẩn thận, cũng không

dám một mình làm chủ, đành phải đi uyển chuyển cầu tình, khiến Lục huynh chê

cười.”



Những hộ nổi danh trong thành Bình châu Lục Giam trong

lòng cũng có tính toán qua, có điều Khưu gia này, thật sự là không quen biết,

Lục Giam ứng đối vài câu, uyển chuyển mà tỏ vẻ nghi vấn.



Khưu chấn cười nói: “Gia phụ thân thể không tốt, chỉ

thích yên tĩnh, cho nên đệ tử trong nhà thường bận việc trồng trọt, nhàn rỗi

thì đọc sách, không hay xuất môn.” Đem Lục Kiến Tân an trí thỏa đáng xong, giây

lát dẫn tới một lão nhân râu tóc bạc trắng đi ra, nói: “Đây là Tam thúc công

nhà ta, tinh thông y thuật, y dược gia phụ toàn dựa vào lão nhân gia, nếu Lục

huynh không chê……”



Lục Giam giờ phút này ngựa chết cũng cho là ngựa sống,

làm sao không chịu? Huống chi người này nói chuyện hơn phân nửa là khiêm tốn,

vội vàng thở dài cảm tạ: “Xin nhờ lão trượng.”



Khưu lão trượng khách khách khí khí nhận lễ, lập tức

rửa tay đóng cửa thay Lục Kiến Tân kiểm tra thương thế, qua đi chỉ lắc đầu thở

dài. Lục Giam nóng nảy, chỉ nhận được lời giải thích: “Tẫn nhân sự biết thiên

mệnh. Ta thấy là ngã đập vào thắt lưng, sau ót cũng sưng lên một khối, không

biết bên trong như thế nào, lại càng không biết có thể bị nội thương hay không,

để xem vận khí của hắn đi.” Lại nói: “Ta nói tin xấu trước, lúc trước ta chứng

kiến người đi đường bị ngã ngựa, gãy tay gãy chân thì không ít, nhưng như vậy

thì cũng ít gặp. Lệnh tôn tuổi đã cao, lại mập mạp, không hề phòng bị, bị té

rất nặng, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Vạn nhất bất thành, ngươi cũng không nên

trách ta.”



Lục Giam nghiêm mặt nói: “Ân cứu mạng còn chưa báo,

nào dám làm việc bất nghĩa? Lão trượng cứ việc xuống tay.”



Chén thuốc rót hết, bắt mạch châm cứu, lúc bình minh,

Lục Giam đang buồn ngủ, Lục Kiến Tân rốt cục sâu kín thở một hơi tỉnh lại.



Lục Giam thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước lên phía trước

hỏi hắn: “Phụ thân, người có chỗ nào không thoải mái không? Trên người có đau

đớn gì không?”



Lục Kiến Tân lại chỉ mở to hai mắt nhìn hắn, yết hầu

rên rỉ, một chữ cũng nói không nên lời.