Thế Hôn

Chương 46 : Thính tuyết 1

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Ngô Tương lặng lẽ nghiêng mặt nhìn động tác của Lục

Giam, thấy hắn không nhìn mình, trên mặt cũng không có biểu tình tức giận hay

xấu hổ, không khỏi cảm thấy có chút không thú vị, xoay người lại đối diện với

Lục Giam tiếp tục thổi sáo, muốn Lục Giam lại nhìn mình, nhưng Lục Giam cũng

không chịu liếc hắn một cái.



Một khúc nhạc kết thúc, quả nhiên lại có tiểu tỳ đạp

tuyết mà đến, trịnh trọng mời hai người: “Các tiểu thư đều ở Trúc đình đang

thưởng tuyết ngắm mai, nghe thấy tiếng sáo, đều thực kính nể, cho mời nhị vị

thiếu gia đi qua cùng náo nhiệt.”



Ngô Tương thu hồi cây sáo, mới bước được một bước,

chợt nghe Lục Giam trầm giọng nói: “Lấy tâm tình này của ngươi, ngươi cũng đã

thua nàng một bậc. Ngươi chắc chắn sẽ thua!”



Hắn lại càng muốn thắng! Ngô Tương giận dữ, dừng chân

quay đầu nhìn về phía Lục Giam, Lục Giam cũng đã thi thi nhiên nhiên đi về phía

trước.



Bên trong bảy tám chậu than bằng đồng dùng than bạc

thản nhiên đỏ rực, khiến Trúc đình gió lùa bốn phía vô cùng hoà thuận vui vẻ.

Các thiếu nữ khoác áo choàng lông cừu, dùng lò sưởi cầm tay tinh xảo, ngồi vây

quanh một chỗ nói chuyện đùa giỡn.



Phía sau có bọn nha hoàn đứng chắn gió, đằng trước có

mỹ thực tinh xảo cùng trà nóng, giương mắt ngắm cảnh tuyết xinh đẹp, chóp mũi

lại ngửi thấy hương thơm mát lạnh của mai vàng. Tình cảnh này, cho dù người có

nỗi lòng không vui như Lục Vân, Lâm Ngũ, cũng đều tươi cười thật sự.



Mà từ chỗ sâu bên trong rừng mai chậm rãi đi tới một

đôi thiếu niên khiến mọi người hai mắt đều sáng lên. Có người tính cách hàm

súc, chỉ vụng trộm liếc mắt một cái liền cúi đầu mỉm cười, có người lá gan lớn

hơn một chút, ẩn nấp sau thân hình người bên cạnh, nhìn chằm chằm vào hai

người.



Lâm Ngũ tự nhận là cùng hai người có quan hệ họ hàng,

nên cũng quen thuộc hơn, liền đứng dậy nhiệt tình tiếp đón, dẫn tới ánh mắt hâm

mộ của mọi người, trên mặt trong mắt không khỏi mang theo vài phần đắc ý.



Dương Mạt đột nhiên đứng dậy, chỉ vào phía góc lan can

đối diện mọi người nói: “Nhị ca các huynh ngồi ở chỗ đó đi!”



Ngô Tương cười cười, theo lời ngồi xuống, Lục Giam không

cần phải nói tới, cũng ngồi xuống chỗ đã chỉ định, nam nữ phân biệt rõ ràng,

cách vài chậu than cũng bàn bày điểm tâm trà nóng.


sau sợ là sẽ thường thường tìm nàng luận bàn. Bất quá như vậy cũng tốt, vẫn là

một cơ hội.



Lục Giam trong mắt hiện lên mỉm cười, cầm ngọc tiêu, ý

bảo Lục Vân: “Chúng ta huynh muội hợp tấu một khúc, vì mọi người thấu hưng.”



Lục Vân cúi mắt, yên lặng nhìn cầm cổ trước mặt, thanh

âm trầm thấp chậm rãi nói: “Được.”



Tiếng đàn vang lên, tiếng sáo của Lục Giam cũng nhanh

chóng đuổi kịp. Huynh muội hai người phối hợp thập phần tinh diệu thành thạo,

Lâm Cẩn Dung nghe thấy rõ ràng, Lục Giam cố ý vượt qua tiếng đàn của Lục Vân,

cố ý phụ trợ cho nàng. Vẫn giống như lúc trước, Lục Giam cùng Lục Vân cảm tình

luôn tốt đẹp, săn sóc cho nhau, suy nghĩ cho đôi bên.



Một khúc kết thúc, cả sảnh đường đều ủng hộ. Các thiếu

nữ hoài xuân nhịn không được ngắm nhìn Lục Giam vừa mới thổi tiêu phong tư tiêu

sái trở về chỗ cũ, Lâm Ngũ nhìn Lục Giam ánh mắt thêm phần nóng bỏng, Ngô Tương

lại không có tinh thần, lười biếng vỗ tay vài cái rồi đứng dậy: “Ta còn có

việc, cáo từ.” Sau đó đối với Lục Giam nói: “Ta sau khi trở về sẽ sai người đưa

vật đó cho ngươi.”



Lục Giam hướng mọi người hơi hơi gật đầu: “Ta đưa hắn

đi ra ngoài.”



Nhìn theo bóng dáng hai người đi dần xa, Lục Vân quay

đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, ánh mắt u buồn, tươi cười lại ngọt ngào: “Tứ tỷ tỷ, tỷ

thật lợi hại, về sau có cơ hội tỷ nhất định phải dạy ta, chớ giấu tài.”



Hôm nay Lục Vân là lần thứ hai nói với Lâm Cẩn Dung

đừng giấu tài. Lâm Cẩn Dung tự biết sở tác sở vi của mình hôm nay rất khác

biệt, lại không nghĩ ra mình còn có thể có lựa chọn gì khác, chỉ có thể lung

tung gật gật đầu.



Lục Vân nhìn Lâm Cẩn Dung chăm chú, khóe môi khẽ

nhếch, lộ ra một tươi cười mơ hồ. Tươi cười này vô cùng quen thuộc, Lâm Cẩn

Dung đột nhiên nhớ tới kiếp trước, Lục Vân từng vô số lần cười với nàng như

vậy. Trong lúc điện quang hỏa thạch, có thứ gì đó nhanh chóng lóe qua trong đầu

nàng, nàng kiệt lực muốn nắm bắt, nhưng lại không thể.



Lâm Cẩn Dung đang thất thần, đột nhiên thân mình bị

người hung hăng đập một cái, tiếp theo bên người Lâm Lục bộc phát ra một tiếng

thét chói tai, lại tiếp theo, Lâm Cẩn Dung đã bị một người khác đẩy ra, sau đó

Lâm Thất phẫn nộ chỉ vào nàng mắng: “Tứ tỷ tỷ, sao tỷ lại làm vậy, không phát

hiện Lục tỷ ta đang uống trà sao? Tỷ muốn nàng bỏng chết a!”