Thế Hôn

Chương 47 : Thính tuyết 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Dương Mạt một tay ngăn giữa Lâm Cẩn Dung cùng Lâm

Thất, lớn tiếng nói: “Là lỗi của ta, là ta không cẩn thận đụng phải Dung Dung,

Lâm Lục muội, để ta xem muội bị thương ra sao? Nhanh dùng tuyết làm nguội.”



Tâm phúc của La thị Thôi ma ma đi theo cặp song sinh

vội vàng tách mọi người ra tiến lên, một tay đỡ lấy Lâm Lục, vội vàng nói: “Lục

tiểu thư, bị thương làm sao?”



Lâm Ngũ chạy tới, bất động thanh sắc đá Lâm Cẩn Dung

một cước, đem nàng đẩy qua một bên, lo lắng nói: “Ta xem xem, ta xem xem! Chậc!

Tứ tỷ tỷ, tỷ thật không cẩn thận. Vừa thắng Ngô Nhị ca, lại khiến tỷ cao hứng

đến vậy ……”



Lâm Cẩn Dung giống như không hề nghe thấy lời nói khó

nghe quá đáng của Lâm Ngũ, chỉ yên lặng nhìn Lục Vân. Nhưng nụ cười ấy của Lục

Vân bỗng nhiên biến mất, trong chớp mắt, Lục Vân cũng mang vẻ mặt lo lắng đi

tới: “Bị phỏng làm sao?” Lại lớn tiếng gọi nha hoàn: “Còn không chạy nhanh đi

lấy thuốc bôi bỏng đến?”



Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, mặt hướng về phía Lâm

Lục, ngữ điệu bình tĩnh, thanh âm rõ ràng: “Lục muội muội, xin lỗi, ta không

phải cố ý. Vừa rồi là có người đột nhiên đụng phải ta, ta không chú ý.” Mùa

đông này, trà sẽ nóng tới mức nào đây? Nàng bị người ta ám toán.



Lâm Ngũ cười lạnh: “Mạt mạt vừa rồi đã nói a, là nàng

đụng phải Tứ tỷ, bất quá Tứ tỷ đang nghĩ cái gì vậy? Hơn nửa ngày mới nhớ tới hỏi

thăm muội tử nhà mình bị thương thế nào.”



Kỳ thật sự tình phát sinh đến bây giờ, cũng bất quá

chỉ trong nháy mắt mà thôi, từng câu từng chữ của nàng đều nhằm vào Lâm Cẩn

Dung, bỏ ngoài tai lời của Dương Mạt. Dương Mạt nhìn Lâm Cẩn Dung không có biểu

tình gì, biết nàng không muốn tranh cãi, lập tức âm thầm thở dài một tiếng, lớn

tiếng nói: “Lâm Ngũ muội! Hiện tại chuyện mấu chốt là vết thương của Lục muội,

không phải là thời điểm tranh cãi ầm ĩ cùng truy cứu!”.



Lục Vân kéo Lâm Ngũ một phen, Lâm Ngũ lúc này mới phẫn

nộ ngậm miệng.



Lâm Cẩn Dung căn bản không để ý tới Lâm Ngũ. Trong mắt

nàng, Lâm Ngũ đã hoàn toàn trở thành con nghé đang nhảy nhót vô cùng buồn cười.

Ngay từ thời điểm trong rừng mai Lâm Ngũ muốn nàng đến nhận lỗi với mẫu tử Lâm

Ngọc Trân, trong lúc đó quan hệ giả dối hòa thuận của các nàng đã hoàn toàn bị

đánh vỡ, mà càng về sau một loạt bản tính của Lâm Ngũ càng lộ ra.



Bất ngờ nhất là biểu hiện của Lâm Lục, nàng không giận

không ảo não, một tay kéo lấy Lâm Thất, nhìn Lâm Cẩn Dung cười: “Ta mặc đồ dày,

nước trà cũng không nóng, bị thương không nặng, chính là da bị đỏ hồng một

chút, bị hoảng sợ mà thôi, Tứ tỷ không cần lo lắng.” Lại rộng rãi đối với Dương
Giản Nhi vội đi lấy chiếc sáo đặt trước mặt của Lục

Vân.



Lục Vân yên lặng nhìn cây sáo kia hồi lâu, chậm rãi

vươn tay, dùng hai ngón tay ngọc miết nhẹ thân sáo, rồi giơ lên cao, nhẹ buông

tay: “Ba!” Sáo kia rơi xuống mặt đất, tan xương nát thịt.



Giản Nhi đã thành thói quen, cũng không khuyên nhủ,

chỉ ngồi xổm xuống chậm rãi thu dọn sạch sẽ.



Lâm Ngũ không chịu ngồi chung một xe với Lâm Cẩn Dung,

lý do là Lâm Cẩn Dung hôm nay đã khiến Lâm gia tiểu thư mất mặt, nàng khinh

thường cùng Lâm Cẩn Dung ngồi chung xe. Văn thị bất đắc dĩ, hôm nay đi đến chỉ

có ba cỗ xe ngựa, bởi vì sợ hãi Lâm Ngũ cùng cặp song sinh lại cãi nhau, lúc

trước thu xếp để cặp song sinh ngồi chung, Lâm Ngũ cùng Lâm Cẩn Dung ngồi

chung, nha hoàn ma ma ngồi riêng một xe, lúc này nên an bài thế nào mới tốt

đây?



Lệ Chi cùng Quế Viên phẫn hận bất bình, Lâm Cẩn Dung

không thèm quan tâm, thẳng bước lên xe. Lâm Ngũ không muốn ngồi cùng nàng, lại

cùng cặp song sinh bất hòa, rõ ràng chỉ có thể lên đây, bằng không phải đi cùng

xe của nha hoàn ma ma, nếu không nữa thì, có lẽ có thể bảo Lục Vân chuẩn bị một

cỗ xe khác cho nàng. Định làm gì nàng a? Lâm Ngũ, cũng bất quá chỉ có trình độ

đến thế mà thôi.



Văn thị khó xử vô cùng, chỉ có thể thương lượng với

cặp song sinh, Lâm Thất thanh thúy nói: “Ta không thích ngồi chung một xe với

cẩu chỉ biết quẫy đuôi nịnh hót! Nàng không chịu đi thì cứ ở lại đây! Dù sao

nàng cũng chưa muốn về mà.”



Lâm Ngũ khó thở: “Ngươi mắng ai? Còn chưa sao chép đủ

nữ giới sao?”



Lâm Thất nói: “Ai là cẩu thì ta mắng kẻ đó. Ai đáp lời

ta nói chính là kẻ đó.”



Văn thị gấp đến độ túa ra mồ hôi lạnh: “Các tiểu thư,

đây là muốn để người khác chê cười sao? Các muội cùng Tứ tỷ ngồi chung một xe

được không?”



Lâm Lục sáng sủa cười nói: “Được. Tam tẩu bảo Tứ tỷ

lại đây. Vừa vặn, ta cũng có chuyện muốn nói với nàng.” Vừa nói vừa có ý tứ

nhìn Lâm Ngũ liếc mắt một cái.



Lâm Ngũ nắm chặt tay áo, cừu hận trừng mắt nhìn cặp

song sinh.