Thế Hôn
Chương 464 : Gắn bó
Ngày đăng: 22:08 21/04/20
Trời tờ mờ sáng, xe bò ngừng lại, có người kéo mạnh
cửa xe ra gọi: A Dung!” Đúng là thanh âm của Đào thị.
Nắng sớm, biểu tình của Đào thị vẻ phá lệ hiền lành, nhìn
thấy vài người trong xe hoặc ngồi hoặc nằm, không khỏi đưa tay che miệng lại
thấp giọng khóc: “Ta một đêm không ngủ… ông trời có mắt, cuối cùng đã thấy mọi
người bình an trở lại.” Lại cùng Lục lão phu nhân hành lễ: “Lão thái thái, bình
an là tốt rồi.”
Lục lão phu nhân được Lâm Cẩn Dung cùng Sa ma ma nâng
đỡ, vẻ mặt ôn hoà nói: “Khiến thân gia phu nhân lo lắng.”
Đào thị không khỏi ngượng ngùng. Toàn gia già trẻ nhà
mình đều ở nhà cũ của người ta, còn đến trước chủ gia, chủ gia ngược lại khách
khí như thế, tuy là thân gia nhiều thế hệ, nhưng thật sự hiếm có. Đang muốn nói
hai câu khách khí, chỉ thấy đám người Chu thị cùng La thị đón đi ra, đều hỏi
tình hình trên đường cugng tỏ vẻ cảm kích.
Bên kia Lâm Đại lão gia đang nói chuyện với Lục Kiến
Trung: “Lúc ấy nhìn thấy ánh lửa, xác định thành đã bị phá, liền sai người đi
thông tri thân gia bằng hữu, cũng không biết các ngươi có thấy người tới
không.”
Lâm Đại lão gia đang cố ý giải thích bọn họ cũng không
phải mặc kệ thân gia bằng hữu mà trốn trước, nhưng Lục Kiến Trung nhìn đến Lâm
gia vốn đã không thoải mái, còn nhớ tới ngày đó người Lâm gia giúp đỡ Lâm Ngọc
Trân cùng Lâm Cẩn Dung đối phó hắn, lại càng không thoải mái, liền không khách
khí nói: “Không gặp.”
Lâm Đại lão gia còn có chút xấu hổ: “Có lẽ trên đường
loạn lạc bỏ lỡ cũng không chừng.”
Lục Kiến Trung tiếp lời: “Đúng vậy, không chừng bị
giết hoặc là bỏ chạy rồi.”
Lâm Đại lão gia không biết nói gì thêm, thực tại có
chút ủy khuất, nhưng nếu biện bạch cũng không có ý nghĩa, ngược lại có chút cảm
giác giấu đầu hở đuôi, liền ngậm miệng, không muốn nhiều lời với Lục Kiến
Trung.
Lâm Tam lão gia không có tính tự giác đó, ngửa đầu tìm
đích tôn Lục Giam cùng Lục Kiến Tân: “Tiểu thúc và Nhị lang đâu? Lại nói tiếp
Lâm Ngọc Trân đỏ mắt, hơn nửa ngày mới chậm rãi vươn
tay ôm nàng, nhẹ giọng nói: “Vì của tiểu Nghị Lang của chúng ta……”
Phương ma ma dùng sức lau nước mắt, cùng Phương Linh,
Đậu Nhi nháy mắt, vẻ mặt tuy rằng đau thương, lại rất vui mừng. Nếu lúc này cô
chất hai người còn bất hòa giống như trước, vậy không còn hy vọng gì nữa.
Giây lát, Lâm Đại lão gia và mấy người Lâm Diệc Chi
lại đây, nhưng thật ra không nói thêm gì, vào cửa liền hỏi: “Có chuyện gì muốn
chúng ta đi làm, cứ việc phân phó.”
Lâm Cẩn Dung thỉnh bọn họ ngồi xuống, nói: “Tất nhiên
là sẽ không khách khí với liệt vị bá phụ, các ca ca.” Thanh nhẹ đạm mạc kể lại
tình hình khủng bố trong thành, còn nói về quan binh cướp ngựa của Lục Kiến
Tân: “Cũng không biết là dạng quân tình khẩn cấp gì, mà lại không quan tâm đến
vậy. Nghe nói trong thôn trang khác cũng có lưu dân kết đội đả thương người
cướp đoạt tài sản, ta chỉ sợ kế tiếp sẽ còn loạn hơn.”
Lâm Đại lão gia thần sắc càng thêm nghiêm túc: “Vậy
không khỏi phải nghiêm khắc quản lý toàn gia. Bằng không chính là không công
vất vả một hồi.”
Khi nói chuyện, Hàn Căn đã đến ngoài mành.
Lâm Ngọc Trân trước cùng hắn nói lời vất vả, dựa theo
những gì đã thương lượng trước với Lâm Cẩn Dung mà hỏi hắn: “Lúc trước Nhị lão
gia thỉnh tộc lão tới thương lượng đại sự, không biết đã nói cái gì?”
Hàn Căn đáp: “Là thương lượng chuyện nên phòng ngự thế
nào.” Nói xong nhất nhất kể lại tình huống mà hắn biết: “Phái người đi canh giữ
chuông lớn kia, lại an bài người ngày đêm tuần tra nhìn ra xa, bảo các gia đem
lương thực củi lửa nhà mình thu thập lại, một khi có động tĩnh liền trốn vào
nhà cũ hết.”
Lâm Cẩn Dung nghe xong, thấy cũng không có vấn đề gì
lớn, nhưng cũng chỉ sợ người gác đêm không đủ cảnh giác, liền cùng Lâm Đại lão
gia thương lượng để đệ tử Lâm gia gia nhập thay phiên tuần tra ban đêm, lại bảo
Hàn Căn mượn danh nghĩa Lâm Ngọc Trân đi nói chuyện với nhóm tộc lão, tỏ vẻ
người Lâm gia nguyện ý chủ động bỏ một phần lực.