Thế Hôn

Chương 465 : Nguyên nhân

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Chạng vạng, lại có mưa nhỏ.



Lâm Cẩn Dung bước nhanh xuyên qua mái hiên nhà cũ, đi

đến chính viện của Lục lão phu nhân cùng Lâm lão thái thái. Chính viện so sánh

với các sân viện khác rộng mở hơn một chút, trong đình viện còn có vài cành hoa

mai, còn chưa tới thời kỳ hoa nở, không thấy vẻ náo nhiệt kia.



Có một gian vén mành, một cỗ nhiệt khí cùng với thanh

âm hài tử cười đùa truyền ra. Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn lại, thấy Lâm lão

thái thái cùng Lục lão phu nhân một trái một phải ngồi ở trên tháp, đám người

Tống thị, Đào thị, Chu thị, La thị theo thứ tự ngồi bên dưới, hài tử hai nhà

Lục, Lâm một bên đang ghé vào một chỗ đùa vui. Làm sao còn thấy cảnh tượng tang

thương đáng sợ hôm qua.



Nghị Lang đang cùng Lực Lang ngồi xổm ở một góc không

biết chơi cái gì, thấy mẫu thân, lập tức đứng lên chạy về phía Lâm Cẩn Dung,

chặt chẽ ôm lấy chân của nàng, ngửa đầu nhìn nàng cười, ngọt ngào gọi một

tiếng: “Nương, người đi đâu vậy?”



“Nương đang làm việc a.” Lâm Cẩn Dung nắm tay hắn đi

đến trước mặt mọi người, nhất nhất hành lễ thỉnh an, rồi mới bẩm báo với Lục

lão phu nhân: “Lão thái thái, vừa rồi Nhị lang sai người đến hồi âm, nói là bọn

họ đã được bình an đến vào nghỉ tạm trong thôn trang kia, trang chủ tốt lắm,

chẳng những thu lưu bọn họ, còn thỉnh đại phu cho công công, có điều thương thế

của công công có chút nghiêm trọng, tạm thời chưa thể động đậy, trước dừng lại

hai ngày, chờ công công đỡ hơn, sẽ được mấy người Trường Thọ hộ tống trở về. Ta

đến báo tin cho lão thái thái biết được, để lão thái thái yên tâm.”



Lục lão phu nhân vội hỏi: “Thương thế nghiêm trọng ư?”

Tuy đã sớm biết Lục Kiến Tân sẽ không bị thương nhẹ, nhưng thường thường là ôm

nguyện vọng tốt đẹp, hy vọng kỳ tích có thể phát sinh, vừa mở mắt tỉnh dậy sẽ

không làm sao nữa.



Lục Giam viết thư về mặc dù không nói rõ, nhưng Lâm

Cẩn Dung có thể nhìn ra Lục Kiến Tân không tốt lắm, nhiệt độ cao không ngừng,

miệng không thể nói, cơ bản đều lâm vào mê man, còn không thể phán đoán sẽ

thoát ly khỏi nguy hiểm hay không. Mà trước mặt lão thái thái không thể nói tỉ

mỉ, liền chỉ mơ hồ đáp: “Vâng, đại phu nói, công công tuổi đã cao, lại mập mạp,

không hề phòng bị, cho nên rơi có chút nặng. Bất quá đại phu rất giỏi, người

cũng đã tỉnh lại. Cố gắng nghỉ ngơi chút thời gian thì tốt rồi.”



Lục lão phu nhân vỗ ngực thở ra một hơi: “Ông trời phù

hộ.” Nhóm nữ quyến Lâm gia đều chúc mừng trấn an, Lục lão phu nhân cao hứng qua

đi cũng rất thanh tỉnh, lại hỏi Lâm Cẩn Dung: “Sao không thấy bà bà con?” Nếu

Lục Kiến Tân thật sự không có việc gì, Lâm Ngọc Trân mới hẳn là người đầu tiên
Lâm Cẩn Dung liền phân phó thê tử của Chu Kiến Phúc:

“Mang người lại đây.”



Thê tử của Chu Kiến Phúc lĩnh mệnh rời đi, Phương Linh

mang người đem cơm canh tiến vào, thật cẩn thận nói: “Phu nhân, Nhị thiếu phu

nhân dùng cơm.”



Mặc kệ khó khăn thế nào cũng phải ăn cơm. Lâm Cẩn Dung

đang muốn khuyên Lâm Ngọc Trân, chợt thấy Lâm Ngọc Trân mạnh mẽ ngồi dậy, lo âu

vạn phần nói:“ Nghị Lang đâu? Mau đưa hắn mang lại đây.” Vừa nói, vừa muốn đi

ra ngoài.



Lâm Cẩn Dung sợ tới mức bát canh trong tay suýt nữa

rơi xuống. Cẩn thận nhìn lại, thấy Lâm Ngọc Trân vẻ mặt lo âu, ánh mắt thấp

thỏm, rõ ràng là có chút không thích hợp, vội buông bát, một phen giữ chặt

nàng, vội vàng nói: “Cô cô, người muốn đi đâu?”



Lâm Ngọc Trân quay đầu hung hăng trừng mắt nàng:

“Ngươi hỏi ta muốn đi đâu? Tất nhiên ta là muốn đi tìm Nghị Lang, ngươi nhanh

bảo mọi người thu thập các thứ.”



Lâm Cẩn Dung cúi mắt nói: “Bọc nhỏ còn chưa mở ra,

cũng không có gì để thu thập, nếu đi thì có thể đi. Mấu chốt là đi như thế nào,

cả nhà cùng nhau đi, hay là chỉ có chúng ta đi, công công và Nhị lang thì ra

sao? Chờ, hay là không chờ?”



Lâm Ngọc Trân lập tức liền giật mình.



Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói: “Nghị Lang hiện tại cùng

mẫu thân ta, Đậu Nhi ở chung một chỗ, đang chơi đùa với Lực Lang vô cùng cao

hứng, không có gì trở ngại. Mang lại đây, có lẽ sẽ khiến nó hoảng sợ…… Cho nên

cô cô, chờ đến khi biết rõ sự tình, chúng ta lại quyết định được không? Nếu

phải đi thì sẽ rời đi. Ta cũng sốt ruột giống như người.”



Lâm Ngọc Trân lấy lại bình tĩnh, lung tung gật đầu:

“Con giúp đỡ ta, chúng ta cùng đi hỏi một chút xem Nhị thúc phụ bọn họ định

tính thế nào.”



Lâm Cẩn Dung xem bộ dạng nàng dường như không thể chờ

đợi, đành phải giúp đỡ nàng ra bên ngoài đi tìm đám người Lục Kiến Trung.