Thế Hôn

Chương 466 : Suy nghĩ

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Trong chính đường, đừng nói là nhóm tộc lão Lục gia,

ngay cả Lâm lão thái gia cùng Lâm Đại lão gia cũng được mời đến dự thính.



Lục Kiến Trung vẻ mặt ngưng trọng, tất cung tất kính

cùng Lâm lão thái gia hành lễ: “Người có kiến thức rộng rãi, chuyện này còn

muốn thỉnh lão nhân gia người đưa ra chủ ý, công đạo phân phó mọi người mới

phải.”



“Mọi người không cần quá mức kích động.” Lâm lão thái

gia không chối từ, thanh thanh cổ họng lớn tiếng nói: “Ta nghe tin tức con vừa

nói, Đại Vinh tuy là bội bạc, bắt đầu 1 cuộc chiến không báo trước, nhưng hẳn

chỉ phái một đội kỵ binh nhỏ quấy rầy thử, cũng không phải phái đại đội binh mã

đột kích. Thanh châu không loạn, quân coi giữ còn ở đó, vậy không phải là sự

thật gì. Thanh châu một ngày không mất, Đại Vinh dã man sẽ không có thể thẳng

tiến vào sâu.”



Tuy nói hiện tại tình hình Bình châu cũng không tốt

lắm, nhưng so với việc Đại Vinh dã man đánh vào vẫn tốt hơn. Tất cả mọi người

hiểu được Lâm lão thái gia hồi trước làm quan, mà hắn lúc trước trong lúc khổ

sở lẩn trốn vẫn biểu hiện ra sự sắc sảo, thấy kiến thức của hắn tất nhiên là

không tệ, bởi vậy mọi người đang xôn xao bất an rốt cục xem như yên ổn chút.



Lục gia lão tổ công lại có cái nhìn khác, run rẩy nói:

“Năm đó kỵ binh Đại Vinh lại vòng đến chỗ nhà cũ này, còn vây quanh nhiều

ngày!”



Lâm lão thái gia thản nhiên nói: “Ta là nói tạm thời

không cần kích động, còn chưa tới thời điểm nên kích động mà. Trong lúc này,

Đại Vinh bất quá là thăm dò, nếu triều đình không kịp ứng đối, Bình châu tiếp

tục loạn lạc, thì sẽ đưa ra quyết định khác!”



Lục Kiến Trung vội la lên: “Vậy theo như người thấy,

rốt cuộc có thể hay không… ân?” Hắn không dám nói quá rõ, liền làm thủ thế, ý

tứ mọi người đều hiểu được.



Lâm lão thái gia thở dài, ánh mắt nặng nề nhìn ngọn

đèn phía trước cửa theo gió chuyển động, nhẹ giọng nói: “Ai có thể nói được rõ

ràng? Loạn trong giặc ngoài a.”



Mọi người cảm xúc lập tức xuống thấp, không biết là ai

nói: “Chúng ta đây chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ? Không phải nói đã có người

chạy tới bến tàu Võ Nghĩa, vội vàng muốn qua sông sao? Chúng ta có nên tính

toán một chút hay không? Đi trễ chỉ sợ ngay cả thuyền cũng không có.”



Vì thế trong phòng nghị luận ong ong vang thành một

mảnh, đều đang nói tới chuyện đào tẩu. Lâm lão thái gia là người ngoài, tất

nhiên không tiện lắm miệng, liền chỉ vuốt râu một mình trầm tư.



Lục gia lão tổ công quát một tiếng: “Ầm ỹ cái gì?! Để

người ta nhìn mà chê cười.”


không nên trì hoãn, sáng mai chúng ta sẽ rời đi.” Nói xong giả mù sa mưa nhìn

về phía đám người Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung: “Nếu không được, đến Thái

Minh phủ chúng ta cũng sẽ chiêu đãi các ngươi.”



Lâm Ngọc Trân thản nhiên nói: “Không nhọc Nhị thúc

quan tâm. Ta đã có chỗ để đi.”



Lục Kiến Trung nở nụ cười, cùng người Nhị phòng rời

đi: “Đều đi thu thập bảo dưỡng tinh thần, sáng mai sẽ khởi hành.” Lại hỏi Lâm

Ngọc Trân: “Muốn mượn Đại tẩu mấy chiếc xe. Lại làm phiền Nhị chất tức bảo

phòng bếp chuẩn bị điểm tâm lương khô.”



Lâm Ngọc Trân hận nghiến răng ngứa lợi, mạnh mẽ quay

đầu không chịu nhìn Lục Kiến Trung liếc mắt một cái, Lâm Cẩn Dung nhịn nhẫn,

nhẹ giọng nói: “Được, Nhị thúc phụ yên tâm.”



Nhị phòng theo thứ tự đi ra ngoài, thời điểm Khang Thị

đi qua bên cạnh Lâm Cẩn Dung, vươn tay nhẹ nhàng phủ bả vai nàng một chút, thấp

giọng nói: “Thực xin lỗi.”



Khang thị chỉ là một tiểu nhi tức, có thể làm chủ gì

chứ. Lâm Cẩn Dung lắc đầu, mỉm cười: “Bình an.”



Khang Thị trong mắt trào ra mấy giọt nước mắt: “Tẩu

cũng vậy, bảo trọng.”



Đợi đến khi Nhị phòng đi hết, Lục lão phu nhân ý bảo

Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung, Lục Thiện ngồi trước mặt bà, không nhanh không

chậm từ trong lòng lấy ra một chuỗi hạt châu, ước chừng có hai mươi hạt, từng

hạt đều to bằng ngón tay cái, mượt mà trong suốt, không giống bình thường. Lục

lão phu nhân đem hạt châu cắt thành hai nửa, một nửa đưa cho Lâm Cẩn Dung, một

nửa đưa cho Lục Thiện, nhẹ giọng nói: “Xuất môn vội vã, không mang theo gì đáng

giá chỉ có thứ này, là năm đó lão thái gia cấp sính lễ, hai phòng các con cầm

đi, tương lai cũng có cái để dựa vào.”



Lâm Ngọc Trân nhịn không được rơi lệ nói: “Lão thái

thái, chúng con…”



Lục lão phu nhân lắc đầu: “Ta ngày mai sẽ khởi hành,

đáng thương cho xương cốt già cả này, muốn nghỉ ngơi, các con đi đi.”



Mọi người đành phải lui ra.



Sa ma ma thay Lục lão phu nhân chải đầu, run run thanh

âm nói: “Lão thái thái, người thật sự muốn đi Thái Minh phủ sao? Không đợi Đại

lão gia sao?”



Lục lão phu nhân thản nhiên nói: “Ta đi theo lão Nhị,

cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho lão Đại cùng lão Tam.”