Thế Hôn

Chương 467 : Chờ đợi

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Xa phu bôi dầu tốt nhất cho bánh xe, chỗ nào nên đóng

đinh cũng đã được đóng chặt, nhũ mẫu chuẩn bị rất nhiều chăn đệm khô ráo trong

xe bò, lại nhồi thêm lương khô mà phòng bếp chế tạo gấp gáp vào khe hở của toa

xe. Không còn gì để làm nữa, Lâm Cẩn Dung được Song Toàn nâng đỡ đi vào bên

trong. Chuyển qua vài khúc hành lang dài, Đậu Nhi nắm tay Nghị Lang nghênh diện

đi đến, Nghị Lang thấy nàng liền mếu miệng ủy khuất bổ nhào vào trong lòng

nàng.



Đang lúc sau giữa trưa, bầu trời xanh trong, mây trắng

như họa, ánh mặt trời đem tóc Nghị Lang chiếu thành nhan sắc vàng óng trong

suốt, phảng phất mềm mại giống như hoa cỏ mùa xuân, sinh trưởng ở trong lòng

Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu hắn, ôn nhu cười nói:

“Làm sao vậy?”



Nghị Lang không nói lời nào, chỉ tựa đầu gắt gao chôn

ở trong lòng nàng.



Đậu Nhi nói: “Mới tỉnh lại liền khóc đòi người. Hai

ngày nay không biết vì sao luôn luôn bất an, đang ngủ sẽ bừng tỉnh, cũng thích

khóc hơn so với mấy ngày trước.”



Cụ thể nói đến, Nghị Lang xuất hiện loại tình huống

này là hai ngày sau khi Nhị phòng rời đi hết, hắn lại không thấy Lực Lang cùng

Phúc nương. Cũng không biết trong cõi lòng nho nhỏ của hắn có phải cũng tràn

ngập bất an hay không? Lâm Cẩn Dung bế hắn lên, thấp giọng hỏi hắn: “Nghị Lang

làm sao vậy? Có phải không có người chơi với con đúng không? Con có thể đùa với

các ca ca, tỷ tỷ nhà cữu phụ a.”



Đậu Nhi thấp giọng nói: “Hắn cũng không phải thích

chơi lắm với mấy hài tử nhà cữu gia. Sáng sớm có hài tử cướp món đồ chơi của

hắn, hắn lập tức liền cào vào mặt người ta, sau đó cũng không chơi với người ta

nữa.” Hài tử của Lâm gia cùng Nghị Lang tuổi tác xấp xỉ cũng chỉ có hai ba đứa,

rốt cuộc không quen thuộc lắm, chơi chung một chỗ mâu thuẫn nhỏ không ngừng

phát sinh.



Mặc kệ ngày sau như thế nào, Nghị Lang đều phải học

được cách kết giao với đủ kiểu bằng hữu, Lâm Cẩn Dung nhìn hai mắt Nghị Lang

nói: “Nghị Lang, bọn họ cũng là huynh đệ tỷ muội của con, cũng thân thiết giống

như Lực Lang, Phúc nương, con nên rộng lượng một chút, đối đãi tốt với bọn họ,

bọn họ mới có thể đối đãi tốt với con mà.”



Cũng không biết Nghị Lang nghe hiểu lời của nàng

không, chỉ để ý lung tung gật đầu, nhưng vẫn chặt chẽ ôm cổ nàng không chịu

buông tay. Lâm Cẩn Dung nhịn không được khe khẽ thở dài, Nghị Lang còn quá nhỏ,

không thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng, nhưng hắn khẳng định có thể nhận thấy
lạnh. Lục Kiến Tân giống như người chết nằm trong xe, rõ ràng trên người không

động đậy, ánh mắt cùng biểu tình lại phá lệ phẫn nộ, trong cổ họng phát ra một

chuỗi tiếng rên ý tứ hàm xúc không rõ.



Chu Kiến Phúc ghé vào một bên thấp giọng khuyên Lục

Kiến Tân: “Lão gia, người nhất định phải cố gắng, dù đau cũng phải chịu đựng.

Rất nhanh sẽ tới nhà cũ.” Hắn hiểu được tâm tư Lục Kiến Tân, Lục Kiến Tân còn

trông cậy vào Khưu lão trượng có thể giúp đỡ chữa khỏi bệnh, không cần biến

thành phế nhân, nhưng hiện tại chẳng những không thể trị liệu, còn phải chịu

đường dài xóc nảy, sao không khiến người ta phẫn nộ chứ? Nhưng thật sự không

còn cách nào khác, Đại Vinh dã man đánh lại đây, nghịch tặc cũng tùy thời ra

khỏi thành quấy rầy, người một nhà Khưu trang chủ cũng muốn rời đi, cũng không

thể sống chết không cho người ta đi. Nếu không vội vã mà tiến đến cùng người

nhà hội hợp chạy tới bờ sông, cuối cùng chỉ sợ kết cục càng bi thảm.



Lục Kiến Tân hướng tới mặt Chu Kiến Phúc phẫn nộ ói ra

một ngụm nước miếng mang theo tơ máu, chỉ có thể nặng nề chuyển động đầu hung

tợn trừng mắt Lục Giam. Chu Kiến Phúc thở dài, yên lặng thối lui đến một bên.



Lục Giam đưa khăn tay cho Chu Kiến Phúc, cũng không

khuyên Lục Kiến Tân, chỉ thản nhiên chống lại ánh mắt Lục Kiến Tân, trầm mặc

đối diện với hắn.



Hắn không nói gì, cũng không có biểu tình gì dư thừa,

Lục Kiến Tân lại hiểu ý tứ của hắn, hắn đang hỏi Lục Kiến Tân, ngươi cảm thấy

ta còn có chỗ nào không làm tốt? Chỗ nào không chu toàn? Ngươi còn muốn như thế

nào nữa?



Lục Kiến Tân đột nhiên sợ hãi, hắn sợ Lục Giam bỏ mặc

hắn ở giữa đường! Hắn phi thường hiểu được tình trạng của bản thân trên đường

lẩn trốn sẽ là phiền toái lớn cỡ nào cho người khác, hắn không muốn bị bỏ rơi,

vừa lạnh vừa đói lại đau không có người quản. Hắn vừa sốt ruột, một cỗ nhiệt

lưu liền tẩm ẩm ướt đệm giường dưới thân hắn.



Lục Giam hơi hơi nhíu nhíu mày, bình tĩnh bảo xe bò

dừng lại, chỉ huy người giúp Lục Kiến Tân thay quần áo quần đệm giường, đợi cho

hết thảy đều chuẩn bị tốt, sắc trời đã tối đen. Lục Giam lúc này mới nhẹ giọng

nói: “Người yên tâm.”



Lục Kiến Tân nhắm mắt giả chết. Hắn không có cách nào

hình dung tâm tình giờ phút này, hắn chỉ biết là, cả đời này của hắn xem như

xong rồi, tiền đồ thênh thang, Giang Nam mưa bụi mông lung, Hà di nương xinh

đẹp, đều vô duyên với hắn rồi. Cả đời này của hắn, chỉ có thể vô điều kiện dựa

vào Lục Giam.