Thế Hôn
Chương 468 : Tặc tập kích
Ngày đăng: 22:08 21/04/20
Đêm đã khuya trầm, Lâm Cẩn Dung từ trong phòng Đào thị
đi ra, trong trầm trọng lại mang theo vài phần thoải mái, nàng xem như đã đem
sản nghiệp ở Giang Nam cùng Nghị Lang giao thác cho Đào thị, đồng dạng, Đào thị
cũng ôm tâm tình giống như vậy, nói cho nàng biết ở chỗ nào trong sân viện của
Lâm gia chôn một thùng châu báu trang sức, vạn nhất bản thân xảy ra chuyện gì,
thì cũng để lại đồ cho nàng và Lâm Cẩn Âm, Lâm Thận Chi.
Trong tình cảnh loạn thế, các nàng chính là côn trùng
yếu ớt trong trời đất, không biết bình minh ngày hôm sau bản thân còn có thể
sống sót hay không, chỉ có dựa vào lẫn nhau mới có thể yên tâm. Lâm Cẩn Dung
nhìn về phía chân trời, bầu trời đen như mực, đây là một buổi đêm không có
trăng sao, nàng chờ đợi người kia vẫn chưa trở về.
Lâm Cẩn Dung trở lại trong phòng, Nghị Lang đã ngủ,
Đậu Nhi tận chức tận trách canh giữ ở một bên, ngồi ở dưới đèn giúp Nghị Lang
khâu quần, thấy Lâm Cẩn Dung tiến vào, cũng không dừng lại, tiếp tục may vá
thành thạo: “Phu nhân muốn dẫn nhóm di nương đi sao?”
Lâm Cẩn Dung mệt mỏi ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Phu
nhân hỏi qua các nàng, các nàng tỏ vẻ muốn đi theo phu nhân. Nha hoàn ma ma đều
có thể đi, không có lý do không mang theo các di nương.” Theo cách nói của Lâm
Ngọc Trân, cho dù là vì Nghị Lang, ác danh này nàng cũng không nguyện làm, tuy
rằng lúc nói rất không cam lòng, không kiên nhẫn, nhưng hành vi cũng là thực lý
trí bình tĩnh.
Đậu Nhi cắn đứt sợi chỉ, cười nói: “Phu nhân hiện tại
rốt cục đã nghe lời khuyên của thiếu phu nhân.”
Nay ở Lục gia, Lâm Ngọc Trân cùng nàng chính là người
thân cận nhất, Lâm Ngọc Trân tin nàng, đương nhiên sẽ nghe lời khuyên của nàng.
Lâm Cẩn Dung giật nhẹ khóe môi, khuyên Đậu Nhi: “Nhanh đi ngủ, sáng sớm sẽ rời
giường khởi hành.”
Đậu Nhi chần chờ nhìn Lâm Cẩn Dung, nhẹ giọng nói:
“Nhị gia bọn họ……”
Lâm Cẩn Dung ngửa mặt ngã vào trên giường, khe khẽ
nói: “Không có tin tức gì.” Ngay cả người truyền tin cũng không có. Đậu Nhi tâm
tình trầm xuống, đang muốn khuyên Lâm Cẩn Dung, chỉ thấy nàng tươi cười, ngữ
khí thoải mái mà nói: “Còn có cả một đêm, nói không chừng lúc này mới ra cửa thôn.
Ta chỉ là muốn, nếu bọn họ có thể đến sớm một chút, cũng có thể nghỉ ngơi không
cần chạy trốn quá mức gấp gáp.”
***
Trong đêm tối, con ngựa phát ra tiếng hít thở nặng nề,
liều mạng đi về phía trước, ý đồ lôi xe bò sa xuống hố lên. Lục Giam đầu đầy mồ
hôi, chỉ huy đám người Trường Thọ cầm nhánh cây đã được chặt bỏ làm thành cây
gỗ đặt dưới xe bò, hô to: “Một, hai, ba, dùng sức!”
Xe bò phát ra một trận tiếng kêu ám ách kỳ quái, cuối
cùng là giật giật về phía trước, Lục Giam hô to một tiếng: “Lại dùng thêm sức!”
Mắt thấy bên cạnh một gia phó đi lại tập tễnh, nửa bước không thể đi nổi, liền
đẩy ra, tiếp nhận dây thừng, cùng mọi người dùng sức, tận lực kéo xe bò lên. Dù
cẩn thận như thế, xe bò vẫn kịch liệt chấn động một chút mới xem như ngừng ổn,
Lục Kiến Tân phát ra một tiếng phẫn nộ nức nở.
Lục Giam ngay cả tâm tình an ủi hắn đều không có, chỉ
sầu lo nhìn về phía nhà cũ Lục gia. Con đường này vẫn đều coi như được san
bằng, đột nhiên ở giữa có một cái hố sâu như vậy, mà còn có người dùng cành cây
và bùn đất để ngụy trang, không thể không làm cho người ta tâm sinh hoài nghi,
người đào hầm đến tột cùng là chạy đi đâu. Dù sao con đường này thông đến một
nơi duy nhất, chính là nhà cũ của Lục gia.
Trường Thọ dùng sức lau mồ hôi, nghĩ mà sợ nhìn nhìn
con bò bị ngã xuống hố gãy, không ngừng nức nở, thấp giọng mắng nói: “Mẹ nó,
cũng không biết là nhà ai sinh ra kẻ thiếu đạo đức như vậy. Hố này vừa to vừa
sâu, dù là xe nào cũng sẽ rơi xuống.” Lại may mắn nói: “May mà không có đột
nhiên nhảy ra vài kẻ cướp đường. Cũng không biết hố này dùng để làm gì?”
Lục Giam nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại là canh giờ nào
rồi?”
Chu Kiến Phúc nhìn xem sắc trời, không xác định nói:
“Sợ là canh ba rồi.” Kỳ thật kéo xe bò ra không mất bao lâu, ngược lại là tìm
kiếm công cụ tốn không ít thời gian.
Lục Giam nói: “Tiếp tục chạy đi.”
Lại nghe một gia phó kinh ngạc kêu lên: “Nhị gia,
người xem bên kia!”
Lục Giam giương mắt nhìn lại, thấy phía nhà cũ của Lục
gia, bầu trời có vẻ sáng ngời bất thường.