Thế Hôn
Chương 469 : Sợ bóng sợ gió
Ngày đăng: 22:08 21/04/20
Lục Giam tâm rơi thẳng xuống đất, hận không thể mọc ra
hai cánh, bay thẳng đến nhà cũ tìm tòi đến tột cùng. Hôm qua Lâm Cẩn Dung phái
người đi truyền tin nói cho hắn biết, Lục Kiến Trung cùng Lục Kinh đã mang theo
lão thái thái và Nhị phòng từ ngày hôm trước rời nhà cũ đến Thái Minh phủ,
trong tộc thanh niên trai tráng cùng đại bộ phận gia phó, tộc nhân có chút gia
sản cũng đi hơn phân nửa. Nói cách khác, hiện tại trong nhà cũ chỉ còn một đám
lão nhược phụ nhân, còn có chính là người Lâm gia không quen thuộc mấy. Hắn
ngẫm lại liền cảm thấy sợ hãi, cảm thấy tuyệt vọng.
Lục Kiến Tân cũng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, vẻ mặt
hốt hoảng muốn ngẩng đầu lên nhìn xem, lại chung quy vô lực nhúc nhích, chỉ phải
ra một tiếng lo lắng lẩm bẩm. Lục Giam thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, nhẹ
giọng nói“Phụ thân, nhà cũ có lẽ gặp chuyện không may, thực có khả năng bị
nghịch tặc vây quanh. Chúng ta phải đi nhanh chút, đến phụ cận nhà cũ ta sẽ tìm
chỗ giấu người, để ta đi xem tình huống như thế nào.”
Lục Kiến Tân trước trừng mắt nhìn, tỏ vẻ đồng ý, đảo
mắt lại hối hận: “Ô ô……” mà tỏ vẻ phản đối. Nếu bị nghịch tặc vây quanh, bọn họ
chỉ có vài người cho dù có thể đuổi tới thì có gì hữu dụng? Bất quá là tìm cái
chết vô nghĩa mà thôi!
Lục Giam trầm mặc nhìn Lục Kiến Tân, biết hắn suy nghĩ
cái gì, hắn sợ mình bỏ mặc hắn, càng sợ một mình ở lại gặp phải nguy hiểm. Lục
Kiến Tân sợ mất mạng, so với bất cứ thời điểm nào cũng sợ sệt hơn. Vốn là không
sai, nhưng ở nhà cũ chẳng những có thê tử kết tóc se duyên Lâm Ngọc Trân, cũng
có thân huynh đệ của hắn……
Lục Giam nghiêng mặt đi, làm bộ như không hiểu ý tứ
của Lục Kiến Tân, ngữ khí kiên quyết phân phó những người khác: “Nếu đại lộ
không thể đi, thì đi đường khác, từ nơi này đi phía trước thêm mấy chục trượng,
xuyên qua một mảnh rừng, là có thể chuyển tới một con đường khác, vẫn thông đến
phía sau nhà cũ.” Hắn nhớ rõ, chính là cửa ngầm ở nhà cũ, ngày bé hắn cùng Lục
Thiệu, Lục Kinh, Lục Luân từng vụng trộm chạy đến đó chơi.
Lục Kiến Tân phản đối không có hiệu quả, chỉ đành ngậm
miệng, tùy ý để Lục Giam mang theo hắn rời đi, chuyển nhập vào rừng. Đường khó
đi, kéo xe bò lại đổi thành ngựa, mỗi khi động một chút, toa xe sẽ kịch liệt
run rẩy, Lục Kiến Tân chịu được không được, phẫn hận rống lên một tiếng.
Lục Giam lệnh xe ngựa dừng lại, lấy mọi quần áo đệm
chăn trải dưới thân Lục Kiến Tân, lại ý bảo Chu Kiến Phúc cùng Trường Thọ ngồi
cũng không trả lời, chỉ nói: “Dùng quần áo bao vó ngựa lại, đừng vội để cho tặc
nhân nghe thấy tiếng vó ngựa, sẽ tiết lộ hành tung!” Rồi thấp giọng nói với Lục
Giam: “Ta mang theo vài bằng hữu đến, vốn đợi cho trời sáng sẽ từ phía sau xung
phong liều chết xông tới, nhưng so với bọn họ người của chúng ta quá ít, ta
liền nghĩ theo con đường này vòng đến cửa ngầm kia, cùng người trong nhà thương
lượng, hai bên cùng nhau giáp công, nhất định có thể giải vây. Ai ngờ lại đây
chợt nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng xe của huynh, liền tìm tòi đến tột cùng.”
Hư hư chỉ chỉ vào toa xe: “Đại bá phụ như thế nào rồi?”
Lục Giam nghe hắn không hỏi trong xe là ai, mà trực
tiếp liền hỏi Lục Kiến Tân như thế nào, liền biết hắn đuổi tới nơi này không
phải mới chỉ ngày một ngày hai, chỉ sợ biết được rối loạn liền gấp trở về,
trong lòng vừa kích động lại cảm động: “Không tốt lắm, nhưng không ảnh hưởng
đến tính mạng.” Nhịn nhẫn, nhỏ giọng nói: “Ngũ đệ, là đệ gõ chuông đúng không?”
Lục Luân cũng không phủ nhận: “Đúng, nghe nói rối
loạn, trong lòng không bỏ xuống được mọi người nên trở về.” Rồi tự giễu cười
cười, nhẹ giọng nói: “Đến ngày ấy, vừa vặn thấy bọn họ rời đi.”
Hắn chỉ bọn họ, tất nhiên là chỉ Lục Kiến Trung cùng
Lục Kinh, Lục Giam hiểu được hắn không thoải mái, liền thay đổi đề tài: “Có thể
nhìn thấy đệ thật tốt. Nếu Nhị tẩu đệ mà thấy đệ nhất định sẽ cao hứng mà khóc
òa.” Cũng không hỏi Lục Luân vì sao đã chết nay sống lại, vì sao lại biến thành
cái dạng này, chỉ đưa tay đặt ở trên đầu vai Lục Luân: “Về sau ở cùng chúng ta
được không?”
Lục Luân đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời
một nẻo): “Nơi này không thể ở lâu, đánh đuổi phỉ tặc rồi sang
sông đi. Được rồi, đằng trước không thể đi qua, cách không xa lắm còn có tặc nhân
tuần tra.” Không đợi Lục Giam trả lời, lại chỉ chỉ hai bóng đen phía trước lặng
yên không một tiếng động: “Bằng hữu của ta đến đây, các ngươi đi theo bọn họ
đi. Nhị ca, chúng ta cùng đi bộ, ta bảo vệ huynh từ cửa ngầm tiến vào nhà cũ,
đợi cho tiếng chuông vang lên liền mở cửa ra bên ngoài giết.”
Lục Giam đem chủy thủ chặt chẽ đeo ở bên hông, dựa
theo trí nhớ, trốn trong bóng tối quẹo trái quẹo phải, cuối cùng hữu kinh vô
hiểm đụng đến trước đạo môn kia. Lục Luân cùng hắn lưu loát đem tảng đá nhìn
coi như không chút kẽ hở dính chặt xuống đất chuyển sang một bên, lộ ra một cửa
gỗ giấu ở phía sau – đây là nơi bí ẩn nhất, cũng là nơi yếu ớt nhất của nhà cũ,
dùng để chạy trốn.