Thế Hôn

Chương 471 : Kẻ lừa đảo

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Mặt trời đỏ au, gió cuồng lạnh, thổi tung tuyết trắng

trên bờ sông. Lâm Cẩn Dung đứng ở trước Giang thần miếu, đưa tay đè lại đấu

lạp, hướng một phụ nhân đang vội vã từ trong Giang thần miếu đi ra gọi một

tiếng: “Cẩm cô!”



Cẩm cô ăn mặc vấn tóc theo kiểu phụ nhân nghe được

tiếng gọi vội hướng Lâm Cẩn Dung nhìn qua, thấy rõ ràng là nàng, trên mặt nhất

thời nở rộ tươi cười sáng lạn chi cực, chạy chậm tới thi lễ, cười nói: “Nhị

thiếu phu nhân, quả nhiên là người.” Mắt thấy Lục Luân đến bồi bên cạnh Lâm Cẩn

Dung, nhận ra đây là người lúc trước đến thay Lâm Cẩn Dung truyền lời muốn mua

thuyền, bị nàng không chút khách khí đuổi về, không khỏi có chút quẫn bách,

cũng không biết nên xưng hô thế nào mới tốt.



“Đây là tiểu thúc nhà ta. Trong

nhà đứng thứ năm.” Lâm Cẩn Dung mỉm cười đánh giá Cẩm cô, thấy sắc mặt lúc

trước tiều tụy vàng như nến của nàng dĩ nhiên đã trở nên béo trắng hơn nhiều,

trên người mặc tuy là vải thô, nhưng cũng khá mới, thì hiểu được cuộc sống của

nàng cũng tốt, liền cười nói: “Cuộc sống tốt chứ? Hắn đối với tỷ thế nào? Hài

tử thì sao?”



“Ngũ gia khỏe.” Cẩm cô cùng Lục Luân hành lễ, trả lời

Lâm Cẩn Dung: “Trong nhà đều tốt, đa tạ Nhị thiếu phu nhân.” Nói xong có chút

xấu hổ khẩn trương: “Cũng không phải cố ý hại người tự mình chạy một chuyến,

chỉ vì lúc trước Lâm Tam gia nói qua thuyền này phải để lại cho người, không

thể dễ dàng cho người ngoài sử dụng. Nếu là ngày bình thường, người sai người

nhà lại đây nói một tiếng là tốt rồi, nhưng lúc này hoàn toàn khác biệt, mỗi

ngày đều có người tới tìm thuyền sang sông, thậm chí còn kia cường ngạnh muốn

cướp thuyền, lại càng không nói tới lừa gạt, chúng ta hai ngày trước suýt nữa

bị lừa. May mắn trượng phu nhà ta có chút tâm nhãn, mới chọc thủng mặt nạ kẻ

lừa đảo kia, tiếp theo lại có người muốn cướp thuyền, hắn liền sợ hãi, cùng

huynh đệ hắn ngày đêm canh giữ ở trên thuyền, ta cũng không đi đâu, liền cả gan

thỉnh người tự mình đến một chuyến.”



“Các ngươi làm tốt lắm.” Lâm Cẩn Dung nhìn khói lửa

lượn lờ, Giang thần miếu chật ních người, hồi tưởng lại kiếp trước không khỏi

có thêm vài phần cảm khái, thanh âm bất tri bất giác liền đè thấp: “Lúc trước

ta sai người đến nói với tỷ về hai chiếc thuyền cũng không có vấn đề gì chứ?”

Ngày ấy Lâm lão thái gia sai Lâm Đại lão gia phái người tới tìm thuyền, là nàng

nói với Lâm Đại lão gia, có thể đến đây tới tìm Thủy Hùng, lúc ấy hắn đáp lời

thì không có vấn đề gì, nhưng không biết còn giữ lại đến ngày hôm nay hay

không.



Cẩm cô nghiêm mặt nói: “Cũng đã đáp ứng Nhị thiếu phu

nhân, sẽ không có vấn đề.” Dừng một chút, có chút chần chờ nói: “Chính là quý

phủ phái tới vị quản sự kia hai ngày trước cùng một kẻ lừa đảo kết phường muốn
lừa quản sự nhà mẹ đẻ của nàng, còn lừa cả nữ quyến nhà người ta. Hiện nay bị

người ta bắt được, nghe nói hắn họ Lục, là tộc nhân Lục gia ta, liền tìm đến ta

muốn ta cho lời công đạo.”



“Này là ai a?” Lâm Cẩn Dung lắp bắp kinh hãi, lại ẩn

ẩn có chút dự cảm, chỉ chờ Lục Giam thay nàng chứng thật kẻ lừa đảo này có phải

là người nàng nghĩ tới hay không.



Lục Giam đang muốn mở miệng, chợt nghe bên ngoài một

trận ồn ào, có người hô lớn: “Lục Nhị lang! Lục Nhị lang bụng dạ hẹp hòi! Lục

Nhị lang lãnh huyết vô tình! Ngươi dựa vào cái gì mà gạt tên ta khỏi gia phả?

Ngươi tính làm gì vậy? Khi nào thì đến phiên ngươi làm chủ chứ? Ngươi thấy chết

mà không cứu, đuổi tận giết tuyệt, sẽ bị sét đánh chết.” Đúng là thanh âm của

Lục Tích.



Lục Giam giận dữ, xuống xe nói: “Ác giả ác báo, loạn

tặc ác đồ mỗi người đều có thể diệt! Loại bỏ tên ngươi khỏi gia phả xem như

tiện nghi cho ngươi rồi! Nếu là lúc thái bình, chắc chắn ngươi sẽ bị đưa tới

quan phủ xử lý nghiêm khắc!”



Lâm Cẩn Dung vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài, chỉ

thấy Lục Tích tóc tai tán loạn, xiêm y xộc xệch, mặt đầy bùn và máu, vẻ mặt dữ

tợn, như kẻ điên hướng tới Lục Giam.



Hài tử đang chơi đùa nhìn thấy hắn, nhất tề sợ tới mức

khóc loạn nhảy lên. Ngay sau đó, Lục Luân nghiêm mặt lại đây, cầm áo hắn, giống

như diều hâu quặp gà con, vung quyền lên đấm vào mũi hắn một cái.



Lục Tích “Ách” một tiếng, đầu rũ xuống, Lục Luân giống

như tha chó ném hắn tới trước mặt vài người xa lạ đứng một bên, lớn tiếng nói:

“Cho các ngươi đó, loại người phẩm hạnh bại hoại này cho dù là đánh chết, Lục

gia ta cũng sẽ không kêu một tiếng!”



Mấy người xa lạ hai mặt nhìn nhau, do dự, Lục Luân

không kiên nhẫn nói: “Có muốn không? Không phải mới vừa rồi còn khóc hô có việc

quan trọng muốn nói sao? Lúc này lại ủ rũ thế?”



Phía sau có một nam tử tuổi còn trẻ đi đến, vẻ mặt lệ

khí cười lạnh: “Nếu như thế, ta liền không khách khí.” Vung tay lên, mấy người

kia liền đem Lục Tích tha đi.



Lâm Cẩn Dung buông rèm, ở trên trán Nghị Lang vang dội

hôn một cái.