Thế Hôn
Chương 472 : Đi thuyền
Ngày đăng: 22:08 21/04/20
Gió êm sóng lặng, trăng non từ mặt sông nhiễm nhiễm
trồi lên, màu vàng nhạt giống như sắc lá non tơ mùa xuân, bị ba quang mặt sông
gột rửa mấy lần, rơi xuống trong mắt người vừa mới mẻ vừa đáng yêu.
Lâm Cẩn Dung đứng ở mũi thuyền nhìn lửa trại lúc sáng
lúc tối ở bờ sông, nhẹ nhàng hướng dựa vào bên cạnh Lục Giam, Lục Giam bất động
thanh sắc nhích về phía nàng một bước, lặng lẽ nắm chặt tay nàng, cùng nàng gắt
gao gắn bó. Nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua xiêm y truyền tới hai người, đáy
lòng một mảnh ôn nhu ấm áp.
“Tối nay ánh trăng rất đẹp.” Lục Giam ngầm thưởng thức
ngón tay Lâm Cẩn Dung, ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng cong động, trên mặt
biểu tình lại rất đứng đắn.
Lâm Cẩn Dung hàm chứa ý cười cố ý vô tình cọ cọ trên
người hắn, nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc không thể cùng chàng độc hưởng.”
Dọc theo đường đi địa thế hẹp hòi, nhiều người nhiều
việc, đừng nói tới thân mật, ngay cả muốn ở riêng một chỗ cũng rất khó. Giống
như hai người đang được đứng ngắm trăng, vẫn là tận dụng mọi cơ hội mới có
được. Lục Giam trong lòng giống như có mấy chục ngón tay đang khẽ gãi, khiến
hắn ngứa ngáy khó chịu chi cực, Lâm Cẩn Dung lần lượt cọ hắn hai cái, cọ khiến
hắn muốn phát cuồng, nhịn không được cầm tay Lâm Cẩn Dung đưa tới bên miệng cắn
một ngụm.
Lâm Cẩn Dung nửa làm nũng, nửa kinh ngạc khẽ kêu một
tiếng, oán trách đẩy hắn một cái: “Chàng làm gì vậy? Để người ta thấy bây giờ.”
Xem nàng giả bộ kìa…… Lục Giam oán hận trừng mắt nhìn
Lâm Cẩn Dung một cái, nói: “Nàng cứ như vậy cố ý chỉnh ta.”
“Ta chỉnh chàng thì làm sao? Không phục thì chàng cũng
chỉnh lại đi.” Lâm Cẩn Dung nhịn không được cười rộ lên, chỉ vào ba quang lân
lân trên mặt sông nhẹ giọng nói: “Ai, tối hôm đó đợi mãi không thấy chàng tới,
ta lại gặp giấc mộng lúc trước. Có điều không giống là, trong mộng nước sông là
suối nước nóng, đang kỳ quái, lại ngửi thấy mùi nước tiểu, hóa ra là nhi tử
chàng tiểu vào trên người ta a.”
Lục Giam mặc mặc, thấp giọng cười rộ lên.
Lâm Cẩn Dung ngửa đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn thật
sự cực kỳ tuấn tú.
“Ta cũng thật ghen tị với hắn.” Lục Giam thu tươi cười
cúi mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Về sau không cần gặp giấc mộng kỳ quái đó
nữa, nàng xem, ta giờ phút này ngay tại bên cạnh nàng và Nghị Lang, quả quyết
sẽ không bỏ mặc các nàng.”
người vây quanh tiểu hỏa lò, ôm một bình nước ấm, nói chuyện tới nửa đêm, Lục
Thiện đến thay ca mới tản đi.
Sáng sớm, trên cỏ lau cùng bãi bùn bên bờ sông ngưng
một tầng bạch sương, thái dương ló ra chiếu vào phát ra ánh sáng chói mắt.
Thuyền sắp nhổ neo, bao gồm Lâm Cẩn Dung, tất cả mọi người lâm vào không khí
khẩn trương không hiểu vì sao.
Lục Giam nhìn cờ tam giác có hai màu xanh trắng treo
trên chỗ cao nhất của cột buồm, ra lệnh một tiếng: “Đi.” Ba chiếc thuyền được
sắp xếp thành một hàng chậm rãi tiến vào lòng sông, đón ánh triêu dương hướng
về phía bờ đối diện.
Sau giữa trưa, thuyền đã vững vàng đi tới giữa sông,
lúc trước từng có mấy chiến thuyền nhỏ không nhanh không chậm đi theo sau một
khoảng thời gian lại tự rời đi, cũng không thấy dị động gì. Theo lời Thủy Hùng,
nếu không có vấn đề là có thể tới bờ đối diện trước khi trời tối, vì thế tất cả
mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Cẩn Dung liền có nhàn tâm mang Nghị Lang ra khoang
thuyền cho thoáng khí: “Đây là buồm, đây là cột buồm……” Nghị Lang khoái hoạt
nắm tay nàng, đem thân mình tựa vào trên đùi nàng, từng chữ líu ríu nói không
ngớt: “Trong sông có cá, bắt cho tổ phụ ăn, để tổ phụ cũng đi ra ngắm cột buồm
của thuyền a.”
Lâm Cẩn Dung ngồi xổm xuống cùng hắn bốn mắt nhìn
nhau: “Tổ phụ bị bệnh, không thể ra đây ngắm buồm, Nghị Lang đi vào nói cho tổ
phụ nghe được chứ?”
Nghị Lang xoay thân mình, từ chối nói: “Không đi.
Nương nói đi.”
Lục Kiến Tân tính tình thật sự táo bạo, Nghị Lang cơ
hồ mỗi lần nhìn thấy hắn hắn đều đang phát giận. Tuy rằng không thể động, nói
cũng nói không rõ ràng, nhưng ý tứ phẫn nộ lại biểu đạt không thể che giấu,
cũng không thể gạt được ánh mắt của tiểu hài tử. Lâm Cẩn Dung cũng không miễn
cưỡng Nghị Lang, chỉ ôn nhu nói: “Tổ phụ sở dĩ đang tức giận, là vì hắn sinh
bệnh không thoải mái, Nghị Lang nên trấn an thông cảm hắn mới là hài tử ngoan.”
Nghị Lang không đáp, giương mắt nhìn Lục Giam đứng ở
xa xa đang nhìn ra xung quanh, cúi thắt lưng lớn tiếng gọi: “Phụ thân, phụ
thân.”
Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam ngọt ngào cười, đưa ra thủ
thế, nói cho hắn bộ quần áo kia nàng còn mặc ở trên người. Lục Giam trừng mắt
nhìn nàng một cái, lại bị Nghị Lang chọc cho nở nụ cười.