Thế Hôn
Chương 473 :
Ngày đăng: 22:08 21/04/20
Trời ngả về chiều, trên mặt sông hiện lên một tầng
sương mù, gió từng trận thổi mạnh từng trận, thuyền rốt cục đã tới nơi, Lâm Cẩn
Dung cảm tạ Thủy Hùng: “Lần này may mà có ngươi, từ nay về sau thuyền này là
của các ngươi, các ngươi thích dùng thế nào thì cứ dùng như thế.”
Thủy Hùng là hán tử hơn ba mươi tuổi, tên nghe uy
mãnh, nhưng hình thể lại gầy gò, tính tình cũng sảng khoái, thấy Lâm Cẩn Dung
đem thuyền tặng hắn cũng không chối từ, chỉ trịnh trọng hướng Lâm Cẩn Dung thi
lễ, nói hai câu may mắn.
Lục Luân trầm mặc giúp đỡ mọi người đem hành lý chuyển
đến trên bờ, lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi. Đợi đến thời điểm
mọi người phát hiện hắn cùng bằng hữu hắn không thấy đâu, hắn đã ngồi lại trên
thuyền với Thủy Hùng. Lâm Cẩn Dung còn đỡ, nam nhi chí ở tứ phương, nếu Lục
Luân có thể thực hiện giấc mộng tướng quân của mình cũng là chuyện rất tốt,
nhưng Lục Thiện thì không giống vậy, đứng ở nơi đó nhìn thuyền đi xa mà chảy
lệ.
Lâm Cẩn Dung đẩy Nghị Lang: “Đi hò hét Lục thúc phụ
của con a.”
Nghị Lang vốn thấy Lục Thiện khóc đang kỳ quái, được
những lời này liền nghiêng đầu qua nhìn Lục Thiện, còn săn sóc cầm đồ ăn vặt
của mình đưa cho Lục Thiện, vỗ tay hắn nói: “Đừng khóc .”
Lục Thiện mặt đỏ bừng. Lục Kiến Lập thấp giọng trách
cứ hắn: “Sắp thành gia lập nghiệp mà còn khóc lóc như vậy, khiến chất nhi của
con cũng chế giễu.”
Đồ thị thay hắn che lấp: “Hắn đây là huynh đệ tình
thâm, có câu là nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ vì quá thương tâm thôi.”
Lục Kiến Lập cũng không nói thêm, chỉ bảo: “Đi giúp
Nhị ca con làm việc, một mình hắn còn đang bận bịu!”
Lục Thiện lúc này mới gấp gáp đi qua giúp đỡ Lục Giam
trước đem Lục Kiến Tân lên xe ngựa vừa mướn, lại tiếp đón hạ nhân đem hành lý
cất trong xe, cùng cáo biệt với các tộc nhân đã có chuẩn bị cho tương lai.
Lâm Ngọc Trân đang cùng Lâm lão thái thái tố khổ:
“Tính tình này đúng là không xong. Cái gì cũng thấy không vừa mắt, thanh âm gì
cũng đều không thể nghe, ngại cơm canh không ăn, ngại chén thuốc vừa lạnh vừa
nóng lại đắng, một chút không hài lòng liền nhổ tất cả đồ ăn trong miệng ra…
ngày sau phải làm sao bây giờ.”
Lâm Cẩn Dung sẵng giọng: “Cảnh tối lửa tắt đèn ta
không thấy gì, tự mình cởi đi!”
Lục Giam tốn hơi thừa lời, thấp giọng uy hiếp: “Nàng
sẽ hối hận.”
Lâm Cẩn Dung cười duyên: “Sao lại phải hối hận đây?”
Lục Giam không nói lời nào, trong bóng tối Lâm Cẩn
Dung chỉ nghe thấy thanh âm sột soạt, sau đó Lục Giam giữ chặt tay nàng, thanh
âm khàn khàn nói: “Nàng nói ta sẽ không bỏ dở nửa chừng?”
Trên tay một mảnh nóng bỏng như lửa, không thể chống
đỡ, Lâm Cẩn Dung cắn cắn môi, thấp giọng cơ hồ không thể nghe thấy: “Sao ta
biết được?”
“Ta sẽ cho nàng thấy!” Lục Giam liếm trên vành tai
nàng, đem nàng tách ra đè ép xuống, Lâm Cẩn Dung kiều kiều lạc lạc hô một
tiếng: “Đau.”
Lục Giam liền dừng lại, nhẹ nhàng thử một phen, chỉ
cảm thấy ở tay ướt át ấu hoạt, ngọt lành như mật, không khỏi nở nụ cười một
tiếng. Lâm Cẩn Dung bị hắn cười thẹn quá thành giận, kéo tóc hắn nói: “Chàng
cười cái gì?”
Lục Giam không đáp, động thân mà vào, vài cử động qua
lại liền làm Lâm Cẩn Dung nói không ra lời, chỉ để ý gắt gao ôm cổ hắn cắn chặt
môi. Lục Giam càng làm càng hứng thú, xoay người nàng lại, để nàng chống tay
lên mặt bàn, chính mình ở phía sau nắm thắt lưng nàng dùng sức, khiến cái bàn
cũ kỹ “ngâm ngâm nga nga” thiếu chút nữa vỡ tan.
Lâm Cẩn Dung ngược lại khẩn trương: “Cẩn thận chút……”
Còn chưa tròn kỳ hiếu, còn chưa khởi phục chức quan, nếu không cẩn thận mà có
bầu, tiền đồ của Lục Giam coi như xong rồi.
“Không cần nàng tốn nhàn tâm.” Lục Giam dưới thân dùng
lực một chút, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đầu ngón chân và bàn
chân co rụt lại, trước mắt tràn ra vô số đóa hoa đào, chỉ có thể không ngừng mà
thấp gọi: “Nhị lang…… Nhị lang……”
Lục Giam động tác không ngừng, đắc ý cắn vành tai
nàng, thấp giọng hỏi: “Đã hối hận chưa?”