Thế Hôn

Chương 474 : Tích phúc

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Lâm Cẩn Dung ngồi ở dưới đèn chậm rãi chải vuốt sợi

tóc dài, liếc Lục Giam nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích nói: “Chàng còn

không đi?”



Lục Giam nửa khép mắt hơi cười: “Trở mặt, lúc này muốn

đuổi ta đi sao?”



Lâm Cẩn Dung tựa đầu cầm lược, đi qua thay hắn chải

tóc, nhẹ giọng nói: “Không phải, sợ giữ chàng lại, chàng sẽ bị trách mắng? Ta

còn tưởng ban đêm có người giúp làm ấm chân đây.”



Lục Giam nhướn mày: “Phản rồi! Người ta rõ ràng đều là

thê tử làm ấm chăn cho trượng phu, ta lại thành ấm lô cho nàng.”



Lâm Cẩn Dung mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên trán hắn:

“Chàng không muốn cũng được, dù sao ta đã có tiểu hỏa lò rồi, Nghị Lang ước gì

mỗi ngày được ngủ cùng ta a.” Nàng lông mi vừa dày vừa dài, tươi cười điềm mĩ

yên tĩnh, trong mắt khí trời một tầng mông lung ôn nhu thủy khí, môi còn hơi

hơi có chút sưng đỏ, giống như hoa hạnh nở rộ dưới ánh trăng mùa xuân.



Lục Giam đăm đăm nhìn nàng một lát, đem nàng kéo vào

trong lòng, xoa bóp mấy cái, nhẹ giọng nói: “Làm sao bây giờ? Ta còn chưa tận

hứng.”



Lâm Cẩn Dung khẽ nhấc đầu gối ngăn trở hắn: “Đi đi!

Không còn nước ấm đâu, chàng cũng không thể để ta dùng nước lạnh.”



“Thực không muốn động a.” Lục Giam mắt thấy vô vọng,

đành phải giang rộng tứ chi nằm thẳng ở trên giường, nhìn trướng đỉnh thở dài:

“A Dung, sang năm chúng ta lại sinh nhi tử đi.”



Lâm Cẩn Dung không phản đối, chỉ cười khẽ: “Nhìn xem

chàng có bản sự đó hay không đã.”



“Nàng cứ chờ coi.” Lục Giam cọ xát hồi lâu, không tình

nguyện mặc quần áo chậm rãi rời đi. Lâm Cẩn Dung thư thư phục phục nằm ở trên

giường, mỉm cười thổi tắt đèn. Chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời nàng đã

qua đi, về phần kiếp trước Lục Giam cuối cùng có trở về tìm nàng hay không, đã

không còn quan trọng, nàng không muốn truy cứu, nhân sinh có vô số khả năng,

thủy triều lên xuống, thái dương mỗi ngày đều mọc lên rồi lặn xuống, không ai

có thể khống chế được. Nàng chỉ cần biết, lời hắn nói kỳ thật rất có ý nghĩa,

nàng còn sống, hơn nữa rất tốt, sau này mỗi một bước, trải qua mỗi một ngày là

điều quan trọng nhất.



Nàng tin tưởng, ác mộng kia về sau sẽ không xuất hiện

trong giấc ngủ của nàng nữa, bởi vì nàng đã hoàn toàn chiến thắng nó, hơn nữa

chiến thắng chính mình.



Một đêm gió thổi lạnh, một đêm mộng đẹp.
Trân cũng sẽ không khách khí: “Lại nói tiếp, mấy ngày nay mệt mỏi, miệng đạm

mạc, ta muốn ăn vài trái cây tươi.”



Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Này thì dễ. Ta lập tức đi

an bài.”



Đợi Lâm Cẩn Dung hành lễ rời khỏi, Lâm Ngọc Trân bưng

bát thuốc do Hà di nương đã tắm rửa sạch sẽ đưa vào ngồi trên tháp đút cho Lục

Kiến Tân uống, Lục Kiến Tân thấy tất cả mọi người đối nghịch với hắn, hận muốn

chết, vừa ngậm một ngụm canh đang muốn diễn lại trò cũ, Lâm Ngọc Trân nói: “Tội

gì phải làm vậy? Chàng không uống thuốc thì không thể đứng dậy. Đã đến tình

trạng này, vẫn là tích phúc có vẻ tốt hơn.”



Lục Kiến Tân tức giận, nghiêng đầu xoay qua nhìn về

phía Hà di nương, tỏ vẻ muốn Hà di nương đút cho hắn, Lâm Ngọc Trân trong lòng

không khỏi khó chịu, lại có vài phần phẫn hận, liền thả bát đứng dậy đi ra

ngoài: “Mấy người các ngươi hầu hạ lão gia cho tốt, xảy ra chuyện ta sẽ hỏi tội

các ngươi!”



Hà di nương nghiêm túc đáp: “Phu nhân yên tâm, tì

thiếp nhất định hầu hạ lão gia thật tốt.” Đợi Lâm Ngọc Trân rời đi, liền bưng

chén thuốc phân phó Tiểu Tinh và A Nhu: “Các ngươi trước đi xuống ăn cơm rồi

đến lượt ta.”



Tiểu Tinh và A Nhu lặng yên không một tiếng động lui

xuống.



“Lão gia, tì thiếp đóng cửa sổ lại, cẩn thận gió thổi

người lạnh.” Hà di nương tỉ mỉ đóng cửa sổ lại, bưng lên chén thuốc đi đến

trước mặt Lục Kiến Tân, ôn nhu cười: “Người uống thuốc không?”



Lục Kiến Tân ý bảo nàng dựa vào, nàng lắc đầu: “Lại

cho người cắn ta một ngụm a? Không được. Người không uống thuốc, phu nhân sẽ

không bỏ qua cho ta. Phu nhân muốn người tích phúc mà, nay trong nhà nghèo,

thuốc này cùng cơm canh cũng không thể lãng phí.” Nói xong nắm mũi Lục Kiến

Tân, Lục Kiến Tân không thở được, há to miệng ra, nàng nhân cơ hội lưu loát đem

chén thuốc đổ vào.



Lục Kiến Tân bị nghẹn nước mắt đều chảy ra, Hà di

nương ôn nhu cầm lấy khăn tay thay hắn lau miệng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, ôn nhu

nói: “Chậm một chút, chậm một chút, thân mình không tốt không cần cậy mạnh.”

Lại gần sát lỗ tai Lục Kiến Tân nói: “Hôm qua vị đại phu kia nói cho dù người

không được, nếu người cố ý kéo ở trong chăn, ta sẽ cho người ôm, nhớ kỹ chưa?”



Lục Kiến Tân ánh mắt đột nhiên trợn to.



Hà di nương ách xì 1 cái: “Phải tích phúc a.”