Thế Hôn

Chương 475 : Tân gia

Ngày đăng: 22:08 21/04/20


Qua hơn phân nửa tháng, Đào Phượng Đường nhận được tin

tự mình dẫn Lâm Thận Chi đến đây, cùng mọi người thổn thức ôn chuyện một hồi,

sau đó tự mình chạy tới gặp riêng Lâm Cẩn Dung, cũng không nói gì hết hướng

nàng vái chào thật sâu.



Lâm Cẩn Dung mỉm cười nghiêng người né, hỏi: “Đại biểu

ca làm cái gì vậy? Vài năm không gặp, vừa gặp đã khách khí như thế, là muốn hù

chết ta sao?”



Đào Phượng Đường đã hoàn toàn trưởng thành, so với từ

trước cũng có vài phần trầm ổn uy nghiêm, giờ phút này cũng bị nàng chọc cho nở

nụ cười: “Nói linh tinh, cái gì mà chết với sống chứ, không được nói bừa.”



Lâm Cẩn Dung tự tay bưng lên trà nóng cho hắn: “Cữu

phụ cùng tỷ tỷ, Phượng Cử, hai ngoại chất nhi đều khỏe chứ? Lúc này cả đại gia

tộc đều nương tựa vào mọi người, thực sự khiến mọi người có thêm không ít phiền

toái a.”



“Nói lời khách khí này làm cái gì? Nếu không vì bất

đắc dĩ, ai mà muốn rời xa nơi chôn nhau cắt rốn?”



Đào Phượng Đường thở dài, nghiêm mặt nói: “Mọi người

trong nhà đều khỏe, bệnh của phụ thân quả nhiên giống như muội nói, thay đổi

nơi khác, có sự tình phân tán tinh lực, thật sự đã tốt hơn rất nhiều.”



Nói tới đây, lại nhịn không được hướng Lâm Cẩn Dung

thở dài: “Tứ muội muội, may mà có muội bằng không giờ phút này ta chỉ sợ không

biết thế nào. Ngày ấy biết được Bình châu, Thanh châu rối loạn, cả nhà chúng ta

đều sợ hãi mà ngẫm lại, lúc trước cũng là muội bảo ta tới Giang Nam buôn bán,

vì thế mới có thể để lại chút gia tài, bằng không lúc này đúng là vô cùng hoảng

loạn. Phụ thân ta còn cảm thán muội biết nhìn xa, ai, nói với ta, lúc ấy muội

làm sao mà nghĩ ra a?”



Lâm Cẩn Dung ra vẻ kinh ngạc: “Cái gì mà nhìn xa chứ,

ta cũng chỉ là đau lòng cữu phụ cùng tỷ tỷ, mèo mù vớ phải cá rán thôi.” Rồi hé

miệng cười: “Nói đến lúc trước, không phải trong lòng trong mắt ta chỉ có tiền

thôi sao, đã thiếu ân tình của cữu phụ cùng biểu ca nhiều như vậy, muốn giúp

mọi người kiếm thêm tiền mà thôi.”



Lục Giam đi vào nói: “Không nói nữa, bất luận thế nào,

nay cuối cùng là giai đại vui mừng.”



Nói xong, Đào Phượng Đường cũng quên hỏi chuyện vừa

rồi, ngược lại hoan hỉ vui mừng cùng hắn nói tiếp: “Ý tứ của lão thái gia là

muốn mua một tòa nhà khác ở bên cạnh, nhưng mấu chốt vẫn là vì mấy vị anh em bà

con cần đọc sách đi học. Ý của phụ thân ta là cho bọn họ mượn dùng một tòa nhà

để không của chúng ta, tiền cũng không nên lãng phí…”



Lục Giam nhẹ nhàng lắc đầu: “Tốt nhất vẫn nên làm theo

ý của ngoại tổ phụ đi, lão nhân gia người tính tình nghiêm cẩn, không dễ dàng

vì loại chuyện này nhận ân tình của người khác đâu, nếu khiến người mất hứng
Lâm Cẩn Dung vươn tay nhéo bên hông hắn một cái, gọi

Đậu Nhi vào trông Nghị Lang, bản thân thì theo Lục Giam đi ra ngoài. Thư phòng

của Lục Giam ngay tại phòng cách vách trong viện, bất quả chỉ mất vài chục

bước. Lúc này trăng sáng mới nhô lên, vạn lại câu tĩnh, mấy cành mai vàng ở

phía trước cửa sổ yên lặng tỏa hương, không biết là thiếu niên nhà ai đang thổi

sáo, từ từ uyển chuyển. Lâm Cẩn Dung nghe thấy trong lòng hoảng hốt, đang muốn

phát biểu cảm nghĩ, liền thấy bên gáy một trận tê rần, cũng là Lục Giam bắt

đầu.



Lâm Cẩn Dung đưa tay đẩy cằm hắn ra, thấp giọng nói:

“Nghe tiếng sáo này một chút.”



Lục Giam bất mãn, đưa tay che hai lỗ tai nàng: “Có gì

dễ nghe chứ? Sau này để ta thổi cho nàng nghe, còn hay hơn hắn nhiều.”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta thấy chàng thích nhất là

mèo khen mèo dài đuôi a.”



“Ta thấy nàng thích nhất là ép buộc người ta.”



Lục Giam lười nhiều lời với nàng, trực tiếp ôm nàng

ném lên giường, tùy ý làm càn. Lâm Cẩn Dung vòng tay ôm cổ hắn, chỉ cảm thấy cả

người phảng phất giống như trôi nổi trong sóng nước nhộn nhạo, từ trên xuống

dưới, tới tới lui lui, tư vị tuyệt vời nói không nên lời. Thấy Lục Giam hết sức

ra sức, không khỏi cũng đón ý cùng hắn tương thân tương ái một hồi.



Sau một lúc lâu, trên trán Lục Giam đổ mồ hôi, cảm

thấy mỹ mãn nhìn Lâm Cẩn Dung cười, Lâm Cẩn Dung cũng hoàn trả một nụ cười ngọt

ngào, lười biếng nghiêng người, nhẹ nhàng ách xì một cái: “Lạnh quá, ta không

muốn động đậy, chàng qua phòng ngủ đi.”



Lục Giam im lặng nằm một lúc lâu rồi mới không tình

nguyện thấp giọng lầm bầu ngồi dậy mặc quần áo. Lâm Cẩn Dung đợi hắn mặc xong

đi cả hài vào, mới ngồi dậy cười nói: “Chàng nằm xuống đi, để ta trở về phòng

vẫn tốt hơn.”



Lục Giam khó thở, trừng mắt nhìn nàng: “Nàng cố ý đúng

không?”



Lâm Cẩn Dung không thừa nhận: “Làm sao, vừa rồi ta

thật sự không muốn động đậy a, chính là đột nhiên nhớ tới như vậy thật không

tốt lắm…”



Lục Giam véo cái mũi của nàng, thở dài nói: “Càng lớn

lại càng trẻ con.”



Thời gian trôi qua mau, đảo mắt kỳ giữ hiếu đạo đã

hết. Lục Giam đang chuẩn bị lên kinh khởi phục chức quan, đột nhiên có một vị

khách đã lâu chưa gặp đến tìm.