Thế Hôn
Chương 476 : Ngày xuân (kết cục)
Ngày đăng: 22:08 21/04/20
Tuyết mai vừa nở rộ hết, gió xuân bắt đầu phe phẩy
cành liễu, Lâm Cẩn Dung đứng trên lầu của nhà mới, nhìn thấy một con thuyền
xuôi dòng xuống, xuyên qua cầu đá hình vòm trước gia môn, đứng ở trước cửa bến
tàu, một nam tử mặc áo xanh trong tay cầm ô giấy dầu, mang theo một đồng tử tầm
mười tuổi khinh khinh phiêu phiêu xuống thuyền, đứng ở trước cửa nhà nàng, ngửa
đầu nhìn lên trên.
Đang lúc sau giữa trưa, ánh nắng chiếu rõ ràng lên
gương mặt của hắn, gió thổi trúng áo choàng thanh bố của hắn bay lên lại hạ
xuống. Hắn kỳ thật còn trẻ, bất quá chỉ mới 26, 27 tuổi, bộ dạng cũng thực
thanh tú, nhưng trên mặt mày lại mang theo một loại tịch mịch nói không nên
lời.
Cành hồng mai trong tay Lâm Cẩn Dung rơi xuống đất,
lập tức không để ý tới Lệ Chi một bên oán trách, nhấc váy lao xuống lầu các,
hướng tới thư phòng của Lục Giam: “Nhị lang, Nhị lang, mau đi ra đón khách.”
Lục Giam đang cúi đầu viết thư, nghe vậy vội vàng thả
bút ngẩng đầu hỏi: “Ai tới? Nhìn xem bộ dáng nàng, chẳng lẽ là Đào gia hoặc là
người Lâm gia sao?”
“Không phải.” Lâm Cẩn Dung chạy hơi thở hổn hển, hàm
chứa cười nói: “Ta vừa rồi muốn trang trí lầu các, cũng tiện ở đó phơi nắng xem
xem sẽ đọc sách hay là pha trà thêu thùa, đang muốn cắm cành hồng mai vào bình,
thấy có một người từ trên thuyền bước xuống.”
Lục Giam nói: “Đoán không ra, chẳng lẽ là Dương Mạt?
Không phải nói nàng mấy ngày này không tiện xuất môn sao?”
Lâm Cẩn Dung ôm cánh tay hắn cười nói: “Đoán đúng một
nửa, đoán lại a.”
Lục Giam nghĩ đến một người, trong lòng lại có chút ăn
dấm chua, liền chỉ lắc đầu: “Ta cũng không phải thiên lý nhãn thuận phong nhĩ,
làm sao đoán được? Đoán không ra, đoán không ra, đoán không ra mà.”
Lâm Cẩn Dung thấy hắn không thích hợp, chỉ đành nói:
“Là Ngô Tương a.”
“Là hắn a, ta đây chạy nhanh đi tiếp hắn.” Lục Giam lộ
ra tươi cười, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “Hay là nàng đi theo ta đến đại môn
nghênh đón khách nhân? Nhanh đi chuẩn bị nước trà cơm canh.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vỗ tay một cái: “Đúng rồi, hắn
đường xa mà đến, ta còn phải sai người đi thu thập phòng ở mới phải.” Nói xong
nhanh như chớp rời đi.
Lục Giam đứng tại chỗ một lát, lớn tiếng nói: “Người
này phải đợi hắn tròn kỳ hiếu mới có thể nghị thân.” Ngẫm lại lại bỏ thêm một
câu: “Hắn giống như rất vừa lòng.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung nghe thấy thật sự hứng
thú, đè lại tay Lục Giam: “Ta dường như nghe thấy hai người nói cái gì cây trâm
hoa mai bạch ngọc a?”
“Ân.” Lục Giam mơ hồ không rõ nói có lệ một câu:
“Chúng ta sẽ phái người đi đón tổ mẫu lại đây.”
Chuyện đã qua, điểm đến mới thôi, Lâm Cẩn Dung vốn
cũng không có ý chất vấn hắn, liền theo mạch câu chuyện hỏi hắn: “Được a. Mấy
ngày trước đây mẫu thân đã nói với ta về việc của mẫu thân, nói là Nhị thúc phụ
bọn họ không viết thư, cũng không biết tổ mẫu ở bên kia thế nào. Nếu muốn thì
đón qua đây luôn đi. Có điều sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện này?”
Lục Giam thành công dời đi lực chú ý của nàng, bất
động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói: “Ngô Tương nói cho ta biết,
trước đó vài ngày Lục Kinh dẫn Tam đệ muội cùng Lực Lang chuyển đến Đình huyện,
tính một mình chuẩn bị chạy hải vận.”
Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Đó là vì sao? Vốn không
phải vẫn sống tốt sao?” Nhị phòng vẫn luôn nhất trí đối ngoại đoàn kết mà.
Lục Giam nhân cơ hội kề sát nàng, động tác vẫn không
ngừng: “Nàng nhớ rõ tổ phụ cố ý để lại cho Ngũ đệ cửa hàng kia không, chính là
cửa hàng kia chọc họa a.” Hóa ra Lục Luân viết thư đến Thái Minh phủ muốn cửa
hàng của hắn, Lục Kiến Trung không cho hắn, hắn cũng không cưỡng cầu, huynh đệ
Lục Thiệu, Lục Kinh thì tranh giành vì nó. Hiện tại sinh ý không tốt, cửa hàng
kia là chỗ kiếm tiền tốt nhất, ai cũng đều muốn, Lục Thiệu công kích Lục Kinh
độc sát thân đệ, dụng tâm ác độc, nói không dám cùng Lục Kinh chung sống dưới
một mái hiên. Lục Kinh một mạch liền nháo loạn muốn ở riêng, cứ thế đến tận hơn
hai tháng, Lục lão phu nhân mới nói, vậy phân gia đi, cứ tiếp tục sẽ thành kẻ
thù. Lục Kiến Trung tuy rằng bất đắc dĩ phân gia, lại bị chọc tức đến ngã bệnh,
đến bây giờ cũng không thể đứng dậy.”
Lâm Cẩn Dung nghe xong, lẳng lặng nói: “Sáng sớm ngày
mai ta liền an bài người đi đón tổ mẫu lại đây.” Có Lục lão phu nhân cùng Lâm
Ngọc Trân làm bạn, cũng rất tốt.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, đem trần
thiết trong phòng nhuộm dần một tầng màu bạc nhàn nhạt, Lục Giam ôm sát Lâm Cẩn
Dung, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân nói với ta, không câu nệ ta khởi phục sau sẽ đi
làm gì, đều cho nàng và Nghị Lang theo giúp ta, sinh thêm vài nhi tử mới tốt.
Trong nhà có nàng, không cần lo lắng, chính là có rảnh đừng quên về nhà thăm
mọi người a.”