Thế Hôn

Chương 53 : Bàng thủy 1

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lâm Cẩn Dung theo lời của Cung ma ma, thay đổi hài,

khoác thêm áo choàng, được Thiết Hòe dẫn qua cửa hông rồi đi ra ngoài.



Cảnh vật ở nông thôn khá đơn giản, không giống trong

thành tường cao đại viện, sau khi ra hỏi hậu viện dọc theo một hàng cây liễu đi

thêm một chút chính là một đồng ruộng nước. Nay mùa nông nhàn, ruộng nước có

chút cạn, có loại cỏ dại không biết tên mọc lên, trong sắc vàng xen lẫn sắc

xanh, dưới ánh nắng mùa đông phản chiếu màu vàng đạm mạc. Cũng không có người

qua lại, chỉ có mấy chú vịt trời màu trắng cất cánh bay lên, vô cùng thanh

tịnh. Bầu trời xanh lam, vạn dặm không mây, trong không khí rét lạnh mang theo

vài phần mát mẻ sảng khoái, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với đại viện Lâm gia.



Lâm Cẩn Dung thật sâu hô hấp, lộ ra tươi cười từ nội

tâm.



Thiết Hòe vốn là nha hoàn nhị đẳng bên người của Đào

thị, vừa cảm kích vừa thức thời, hiểu được trong thành các tiểu thư thiếu gia

thích cái gì, trong miệng nói đến những thú vui ở nông thôn cho Lâm Cẩn Dung

nghe, thỉnh thoảng lại tùy ý từ trên mặt đất nhổ lền vài cọng cỏ dại hoặc phiến

lá cây đưa cho Lâm Cẩn Dung xem, nói đây là rau dại, cái gì có thể ăn, cái gì

không thể ăn, cái nào có mùi vị ngon nhất.



Thú sự ở nông thôn, Lâm Cẩn Dung yêu thích nghe nàng

nói về rau dại này, nghiêm trang bảo Quế Viên dùng khăn lụa bọc lại , nói là

muốn trở về cẩn thận nghiên cứu, chọc mọi người cười trộm không thôi.



Đoàn người nói chuyện, dọc theo bờ ruộng, bất tri bất

giác đã đi thật xa, Lâm Cẩn Dung đang muốn bảo Thiết Hòe dẫn nàng đi nữa, chợt

nghe có người ở phía sau lớn tiếng kêu: “Thiết Hòe quản gia, Lâm Xương Đại gia

cùng Đại phu nhân đến thăm lão gia cùng phu nhân. Phu nhân sai người dẫn tiểu

thư về để tiếp khách. Tại sao người lại dẫn tiểu thư đi xa như vậy, khiến ta

tìm mãi.”



Thiết Hòe quay đầu nhìn lại, thôn trang phía sau đã

sớm thành một chấm nho nhỏ, đã đi xa hơn dự kiến rất nhiều, không khỏi vỗ đầu,

kêu lên: “Ai nha, đầu óc của ta thật là! Đã sớm dự đoán được hắn tất nhiên sẽ

sai người tới đây bái vọng, tại sao còn dẫn tiểu thư đi xa như vậy? Chỉ lo cùng

tiểu thư nói về mấy loại rau dại, may mà tiểu thư không chê nô tỳ phiền, có thể

nghe nô tỳ lải nhải hồi lâu.”



Lâm Cẩn Dung ôn nhu nói: “Ma ma đừng khiêm tốn, ta

cũng được tiếp thu thêm kiến thức. Biết đâu sẽ có ngày dùng được.”


Khâm đánh cược cái gì, lại không có can đảm hỏi tỉ mỉ, chỉ lên tiếng đáp ứng.

Lâm Cẩn Dung sợ bà cũng giống như những người khác, coi mình như tiểu hài tử

qua loa cho xong chuyện, lại dặn dò mãi mới thôi.



Đoàn người trở về thôn trang, Lâm Xương Đại phu nhân

cùng Đào thị ngồi ở chỗ kia dùng trà nhàn thoại: “Ngày gian nan, nhân sinh

không quen, năm trước nhờ quý phủ giúp đỡ, yên ổn giúp lão đại cưới vợ, được bế

tôn tử, lão nhị đã gần hai mươi giải quyết xong vẫn là vô tin tức, sính lễ rất

cao, Tam tiểu tử của ta lại vừa đính hôn…… Hiện giờ trong bụng lại thêm một

đứa, cha hắn không khỏi sầu não……”



Đào thị biểu lộ vẻ đồng tình: “Mọi chuyện sẽ tốt đẹp

hơn thôi.”



Thấy một đám người vây quanh Lâm Cẩn Dung tiến vào,

Lâm Xương Đại phu nhân lập tức ngừng câu chuyện, được ma ma giúp đỡ đứng dậy,

khách khí cười nói: “Đây là Tứ tiểu thư? Bộ dạng thật xinh đẹp.”



Đào thị vội hỏi: “Nàng là một tiểu bối, ngươi để ý

nàng làm chi, nhanh ngồi xuống đi.”



Lâm Xương Đại phu nhân lại cười rất vui vẻ: “Không có

việc gì, không có việc gì.”



“Bá mẫu vạn phúc.” Lâm Cẩn Dung thi lễ, đợi Lâm Xương

Đại phu nhân ngồi vào chỗ của mình, rồi đứng ở phía sau Đào thị, liếc mắt một

cái liền thấy rõ bộ dạng Lâm Xương Đại phu nhân ra sao.



Phụ nhân này tuổi chừng ba mươi, diện mạo chỉ tính là

thanh tú mà thôi, trên đầu cài một cây trâm, trên trâm có hai đóa châu hoa,

trên người mặc một kiện vải trù màu lam nhạt nửa mới nửa cũ rủ xuống đế hài,

quần màu lục, nổi bật nhất chính là phần bụng chửa nhô cao.



Bên người hầu hạ là một ma ma lớn tuổi và một nha hoàn

mới 8, 9 tuổi, áo váy nửa mới nửa cũ trên người ma ma kia có mang nếp gấp, tiểu

nha đầu không để ý xung quanh, chỉ lo ăn trái cây.



Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm nghĩ, xem ra gia cảnh vị

bá mẫu trong tộc này cũng không dư dả, ngày trôi qua cũng không tốt lắm.