Thế Hôn

Chương 52 : Chứng bệnh 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lâm Cẩn Dung nhẹ tay nhẹ chân đi qua, nhẹ nhàng vỗ vai

Cung ma ma, cười nói: “Ma ma vất vả, sáng tinh mơ đã ở đây sắc thuốc. Ngươi

tuổi lớn rồi, việc này bảo Hạ Diệp hoặc là Xuân Nha làm thay đi.”



Cung ma ma bị hù nhảy dựng, mặt trầm xuống, nhưng khi

thấy là Lâm Cẩn Dung, lại lộ ra vài phần ý cười: “Đa tạ tiểu thư quan tâm đến

lão nô già cả, nhưng hai vị chủ tử đều bị bệnh, thuốc này cần phải để ý độ lửa,

lão nô sao dám nhàn hạ?”



Khi nói chuyện, ấm dược sôi lên, Lâm Cẩn Dung tùy tay

cầm chiếc đũa lúc trước Cung ma ma đặt cẩn thận bên cạnh ấm thuốc nhấc nắp lên:

“Đây là thuốc của phu nhân sao?”



Cung ma ma gắt gao nhìn chằm chằm chiếc đũa trong tay

Lâm Cẩn Dung, cười nói: “Không phải, đây là thuốc của lão gia. Thuốc của phu

nhân là ấm ở bên cạnh.”



Lâm Cẩn Dung không khỏi giật mình, Cung ma ma từ trước

đến nay đối với Đào thị vô cùng trung thành, trải qua sự tình lần trước lại hận

Lâm Tam gia, tại đây dưới tình huống này, bà đối với thuốc của Lâm Tam gia so

với của Đào thị còn chú tâm để ý hơn, thật là kỳ quái. Nàng thoáng tự hỏi một

lát, nói: “Thủy lão tiên sinh vừa kê đơn thuốc, thật khó cho chỗ này còn có thể

kiếm đầy đủ vị. Ta nghĩ có thể phải trở về thành mua thêm.”



Cung ma ma một bên tiếp nhận đũa trong tay Lâm Cẩn

Dung, một bên khiêm cung cười: “Đương nhiên không chỉ có nhà chúng ta, đi qua

vài dặm đường, là tòa nhà của Lâm Xương gia trong tộc, hàng năm hồi hương,

thường xuyên có các loại thuốc để trị phong hàn đau bụng, Thiết quản sự đã đến

hiệu thuốc, vừa vặn gặp mặt.”



Lâm Xương gia? Lâm Cẩn Dung lập tức nhớ tới bà con xa

trong tộc trong lúc vô ý khiến nàng có chủ ý kiếm tiền đầu tiên: “Gia đình hắn

cũng ở ngay gần đây sao?” (ở mấy chap đầu lúc LCD đến thư phòng

Lâm lão thái gia để chờ bị phạt thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lâm Xương gia

và Lâm lão thái gia về vụ mùa)



Cung ma ma thật cẩn thận đậy nắp ấm sắc thuốc của Lâm

Tam gia, nói: “Cũng không phải vậy, đợi lát nữa sẽ tiến đến thăm lão gia cùng

phu nhân.” Sau đó dùng miệng dỗ tiểu hài tử nói: “Nơi này hun khói lửa nóng,

tiểu thư đừng đứng ở đây nữa. Muốn ăn cái gì thì bảo nha hoàn đi nói với Thiết

Hòe, ở đây không thể so với ở trong phủ, thiếu thốn nhiều thứ.”



Hai mắt Lâm Cẩn Dung lại nhìn ấm sắc thuốc kia, nhẹ

nhàng lắc đầu: “Ta không kiêng ăn, tại phòng bếp có gì thì ăn đó. Phu nhân hôm

qua ban đêm bị náo loạn, sau đó có ngủ được không?” Đào thị sau khi bị bệnh ngủ

không yên, một khi bừng tỉnh rất khó đi vào giấc ngủ, cho nên nàng mới hỏi như
Cung ma ma nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo bóng dáng Lâm

Cẩn Dung thở dài, tiếp tục trông chừng ấm thuốc kia. Hồi lâu, Xuân Nha đi ra

tiếp nhận quạt trong tay bà: “Ma ma đi nghỉ tạm một lúc, bồi phu nhân trò

chuyện, ta sẽ thay.”



Cung ma ma nhìn Xuân Nha, Xuân Nha ngầm hiểu gật gật

đầu. Cung ma ma bước vào trong phòng của Đào thị, thấy trong tay Đào thị đang

cầm một quyển sách, nhưng ánh mắt lại không đặt trên sách, mà là nhìn chằm chằm

vào bìa sách mà ngẩn người.



“Phu nhân?” Cung ma ma rót chén trà đưa qua, ra hiệu

với Hạ Diệp, Hạ Diệp chạy nhanh ra bên ngoài, để hai người lại nói chuyện.



Đào thị buông sách, cũng không tiếp nhận chén trà, chỉ

cau mày nhìn Cung ma ma thấp giọng nói: “Ngươi nói, thật sự hữu dụng sao?”



Cung ma ma không chút do dự nói: “Cữu lão gia nói hữu

dụng, nhất định sẽ không sai. Người cứ thanh thản ổn định dưỡng bệnh là tốt

rồi. Lúc trước không phải đã yên tâm sao? Lúc này như thế nào lại lo lắng?”



Đào thị khe khẽ thở dài: “Ta cao hứng qua đi, nhưng mí

mắt bên trái vẫn giật giật.”



Cung ma ma nở nụ cười: “Phu nhân, nháy mắt trái là

phát tài, về sau, cuộc đời của người cam đoan sẽ vô cùng thuận lợi……” Thấy Đào

thị có vẻ bớt lo lắng, liền đè thấp thanh âm nói: “Nô tỳ để ý, Tứ tiểu thư rất

thông minh. Nàng luôn nhìn ấm sắc thuốc kia, còn muốn tự tay sắc.”



Đào thị mày nhảy dựng: “Nàng vẫn còn là hài tử, nhìn

thấy chúng ta đều bị bệnh, lo lắng mà thôi.” Lời tuy là như thế, nàng vẫn nhịn

không được nói: “Ngươi…… phải cẩn thận.”



Cung ma ma bình tĩnh nói: “Người yên tâm.”



Đào thị nhắm mắt, than nhẹ một tiếng. Đào Thuận Khâm

nói đúng, nếu nàng rốt cuộc không sinh con được nữa, cũng không còn tinh lực

cùng thực lực tranh cãi với Lâm Tam gia, vì ba hài tử, nên hoàn toàn chặt đứt

ngọn nguồn, không cần tức giận náo loạn vô ích!



Cách vách truyền đến tiếng la không phục của Lâm Tam

lão gia: “Ta đi nhầm bước này, không tính!”



Đào Thuận Khâm vui sướng cười nói: “Muội phu, nước cờ

đã đặt xuống, không được hối hận!”