Thế Hôn

Chương 51 : Chứng bệnh 1

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Trong nháy mắt, tuyết trên mặt đất hòa tan thành bùn.



Ở thôn trang nằm trong của hồi môn của Đào thị có

người tới báo cáo phòng ốc đã được thu thập thỏa đáng, Đào Thuấn Khâm nói

chuyện với Lâm Tam lão gia, hai người sẽ đưa Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung đến thôn

trang để dưỡng bệnh.



Tuy rằng đã sớm nói với Lâm Thận Chi, để hắn ở lại đọc

sách viết chữ, cách mười ngày nửa tháng sẽ đón hắn về thôn trang chơi, hắn vẫn

nước mắt lưng tròng, kiễng chân gắt gao túm tay Đào thị không nỡ buông ra.



Đào thị cũng luyến tiếc hắn, nhưng biết được không có

điều gì có thể so với tiền đồ của nhi tử, lập tức ngoan tâm ra lệnh cho Lâm Cẩn

Âm đem Lâm Thận Chi mang đi, cũng không quay đầu lại được Cung ma ma đỡ lên xe

ngựa.



“Đã lớn rồi mà còn thò lò mũi xanh!” Lâm Cẩn Dung thở

dài cười nhạo Lâm Thận Chi, mọi người nhìn lên, Lâm Thận Chi khóc nước mắt nước

mũi chảy dài, dù thế nào cũng thấy rất buồn cười, mọi người nhịn không được

cười ha ha. Lâm Thận Chi ngượng ngùng, chui đầu vào trong lòng Lâm Cẩn Âm, cọ

nước mũi vào người Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Âm cả kinh khẽ kêu, càng khiến mọi người

cười to không thôi, chính là Đào thị ở trên xe nhìn qua, cũng nhịn không được

cười to ra tiếng. Kể từ đó, cũng đã tiêu tan vài phần thương cảm ly biệt.



Vì lo lắng Đào thị ốm yếu chống đỡ không được, lộ

trình vốn chỉ mất hai canh giờ mà đi mất gần ba canh giờ còn chưa đến nơi. Lộ

trình lâu dài làm cho người ta nhàm chán, trong xe ngựa lò sưởi dùng than bạc

khiến không khí ấm áp hoà thuận, Đào thị đã sớm nặng nề đi vào giấc ngủ, Cung

ma ma cũng có chút gật gù, Lâm Cẩn Dung lặng lẽ vén rèm cửa sổ lên hé ra một

khe hẹp, ngắm cảnh bên ngoài.



Xe ngựa đang đi dọc theo bờ sông không nhanh không

chậm, đối diện bờ bên kia là phiến đất lớn, hoang tàn vắng vẻ, trên cùng là một

mảnh trắng xóa, dưới ánh mặt trời phản xạ quang mang chói mắt, giống như tuyết

chưa bị tan rã. Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng hỏi Đào Thuấn Khâm đang cưỡi ngựa ở một

bên: “Cữu phụ, trên mảnh đất kia là gì vậy? Vì sao lại sáng lấp lánh như thế?”



Đào Thuấn Khâm mị mắt cười nhẹ: “A Dung, đây là đất bị

nhiễm phèn, cũng chính là nơi đất nhiễm mặn. Con nhìn thấy thứ sáng lấp lánh đó

chính là muối.”



Hóa ra đây là vùng đất nhiễm mặn sao? Lâm Cẩn Dung mở

to hai mắt: “Con nghe nói vùng đất nhiễm mặn cũng có thể thành nơi trồng ruộng

lúa, khiến lương thực tươi tốt?”



Đào Thuấn Khâm kiến thức rộng rãi, lãng đãng nói:

“Đúng, gọi là ứ điền (ruộng lúa trồng trên đất nhiễm mặn). Có
nào, liền công đạo tất cả mọi người làm theo yêu cầu của Tứ tiểu thư, rồi lại

thấy nàng bố trí thỏa đáng, trật tự rõ ràng, không khỏi âm thầm kinh ngạc.



Được một lát, Đào Thuấn Khâm sai người ta tiến vào

truyền lời dặn dò: “Cữu lão gia nói Tứ tiểu thư tuổi nhỏ, hôm nay đi đường mệt

mỏi, không nên ở đây chờ để hầu hạ, ngủ trước đi, có Cung ma ma cùng Thiết Hòe

coi chừng là được rồi.”



Cung ma ma được phân phó, liều mạng khuyên bảo Lâm Cẩn

Dung đi nghỉ, Lâm Cẩn Dung nghĩ rằng Lâm Tam lão gia là tửu quỷ, Đào Thuấn Khâm

chỉ sợ cũng có rất nhiều lời muốn công đạo Lâm Tam lão gia, cũng không kiên

trì, tự rửa mặt đi nghỉ.



Một đêm này ngủ thật ngon.



Sắc trời còn chưa rõ, Lệ Chi tiến vào hầu hạ Lâm Cẩn

Dung dậy: “Đêm qua tiểu thư có bị ầm ỹ không?”



Lâm Cẩn Dung nghe trong lời nàng có ý tứ, vội hỏi:

“Làm sao vậy?”



Lệ Chi cầm cây lược gỗ đem mái tóc đen dài của Lâm Cẩn

Dung vấn gọn rồi nói: “Cũng không có gì, ban đêm hôm qua lão gia uống nhiều

rượu, sau lại có chút không khỏe, suốt đêm nhờ Thủy lão tiên sinh đến giúp hắn

bắt mạch bốc thuốc. Nơi này vắng người, gió thổi cỏ lay đều có thể nghe thấy,

các ma ma cũng không chú ý quy củ, ra ra vào vào, có chút tiếng vang, nô tỳ sợ

ầm ỹ người.”



Thánh thủ chuyên bệnh phụ khoa vì Lâm Tam lão gia xem

bệnh? Lâm Cẩn Dung có chút muốn cười, lại nghĩ Lâm Tam lão gia này đại khái

trên đường đi bị nhiễm gió lạnh, ban đêm uống rượu quá nhiều, nóng lạnh thất

thường mới sinh bệnh, Thủy lão tiên sinh nếu được xưng là thánh thủ phụ khoa,

không đến mức ngay cả bệnh đơn giản như vậy cũng không thể chữa được. Lại dừng

tươi cười: “Ta ngủ rất ngon, cái gì cũng không nghe thấy. Chỉ sợ phu nhân bị ầm

ỹ.”



Lệ Chi nói: “Không cần nói tới phu nhân, chính là Cữu

lão gia cũng bị kinh động. Nô tỳ ban đêm nghe thấy hắn ở chính viện thảo luận.”



Lâm Cẩn Dung thu thập xong xuôi, kêu Quế Viên quét

tước, dẫn theo Lệ Chi hướng chính viện đi tìm Cung ma ma hỏi thăm tình huống.

Chưa tới chính viện, đã ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng đậm, Cung ma ma ngồi

xổm ở góc hành lang để tránh gió, ngồi trước hai hỏa lò đang đun hai ấm sắc

thuốc, trong tay nắm một chiếc quạt, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm ấm

thuốc, thần sắc cực kỳ cẩn thận.