Thế Hôn

Chương 50 : Thắng bại

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lâm Cẩn Dung liều mạng nhắm mắt, một hơi không nghỉ

lớn tiếng nói: “Tổ mẫu người đừng đánh ta đánh hỏng tay rồi, ta sẽ không làm

được nữ hồng, không thể pha trà, không thể thổi sáo thì phải làm sao bây giờ?

Ta thừa nhận ta sai rồi, ta thừa nhận ta ngốc nghếch, ta thừa nhận ta đắn đo

không đúng mực người nói gì cũng đúng.”



Tứ tiểu thư ngày thường luôn ẩn nhẫn nhún nhường không

thấy đâu, mà người đang lớn tiếng này dường như được chân truyền của Đào thị

vậy, lại so với Đào thị hơn một phần mềm mại cùng thức thời.



Thước trong tay của Lâm lão thái thái dừng lại một

chút, cùng lúc đó, Lâm Lục cùng Lâm Thất như một trận gió tiến vào, Lâm Lục ý

cười thản nhiên ôm lấy cánh tay Lâm lão thái thái, mềm giọng năn nỉ: “Tổ mẫu,

Tứ tỷ đã nhận lỗi, nàng cũng không phải cố ý, nàng chỉ chân chất mà thôi, người

tha cho nàng lần này đi?” Khóe mắt đắc ý liếc qua Lâm Ngũ đang chật vật không

chịu nổi, khẽ cười nói: “Ngũ tỷ tỷ dù có lỗi cũng đã biết sai rồi, trời giá rét

đông lạnh, cứ quỳ ở đó đối với thân thể sẽ không tốt, ta không oán trách tỷ ấy,

người cũng tha cho nàng đi.”



Lâm lão thái thái nhìn về phía Lâm Lục ánh mắt rõ ràng

nhu hòa rất nhiều: “Đi đi! Đừng khiến ta thêm phiền, cẩn thận vết thương, lưu

lại sẹo sẽ rất khó coi.” Lại bảo Thanh Lê ở một bên bộ dạng phục tùng rũ mắt cơ

hồ không tồn tại nói: “Đi ra phía sau lấy bình ngọc cơ cao cho Lục tiểu thư

dùng.”



Ngọc cơ cao kia là mua về từ kinh thành, vận chuyển

vạn dặm, đáng quý thế nào không nói tới, có thể coi là vật vô giá, bên người

của lão thái thái bất quá chỉ có hai ba bình, dùng để phòng sẹo không thể tốt

hơn, hôm nay lão thái thái thưởng một lọ cho Lâm Lục chẳng qua chỉ bị đỏ da một

chút, trong đó rõ ràng biểu lộ ý tứ ca ngợi.



Trong mắt Lâm Ngũ tức khắc lộ ra vẻ ghen ghét không

thể che giấu, vuốt gương mặt bị lão thái thái đánh cho sưng đỏ, lại “oa oa”

khóc, Chu thị cũng âm thầm cắn chặt khớp hàm, Lâm Lục vui vẻ vạn phần, làm nũng

nói: “Tổ mẫu nha, thật sự không nghiêm trọng, chỉ bị đỏ da một chút mà thôi,

không bằng tặng cho Ngũ tỷ bôi mặt. Lão nhân gia người đừng nóng giận, để Tứ tỷ

cùng Ngũ tỷ đều đứng lên đi.”



Lâm Thất không mất thời cơ đoạt thước sắt trong tay

Lâm lão thái thái, nhẹ nhàng thay bà vuốt tay: “Tổ mẫu của ta, ôi chao, tay

người có bị đau không?”



Lâm lão thái thái rốt cục nhịn không được “Xì” một

tiếng cười rộ lên: “Hai kẻ dở hơi, bị tổ phụ cấm chừng hai tháng thật sự chưa

biết sợ, sao chép nữ giới chưa đủ hay sao?”



Lâm Lục ngã vào trong lòng bà cười nói: “Tổ mẫu rốt

cục người cũng nở nụ cười rồi.”



Tổ tôn ba người nhất thời hoà thuận vui vẻ, trải qua
Dương thị dùng làm phần thưởng khi đó ra, dùng khăn lụa bao quanh: “Ngươi đi

dạo quanh Yên Hỉ cư, tìm cách đưa thứ này cho Dương tiểu thư, nói ta khi đó đã

muốn đưa lại cho nàng, nhưng không có dịp.”



Dương Mạt nếu thấy châu sai này, tất sẽ đến thăm nàng.

Nàng lúc trước cũng không có bằng hữu gì, chỉ có Dương Mạt, Lâm Cẩn Dung tịch

mịch nhớ lại trước kia cũng là thời điểm này, đại khái lần này sẽ là lần cuối

cùng hai người gặp mặt, bây giờ sống lại, thì nên bảo trì phần tình cảm này, có

thể có cơ hội gặp lại Dương Mạt.



Lệ Chi nhận thấy cảm xúc của nàng, nghĩ đến nàng bị

phạt trong lòng khó chịu, im lặng cầm châu sai, ra bên ngoài, mới đi không bao

lâu liền trở về: “Tiểu thư, Dương tiểu thư cùng Lục tiểu thư, Thất tiểu thư đến

thăm người.”



Lâm Cẩn Dung kinh hỉ, cũng không để ý cặp song sinh tỷ

muội, phân phó mọi người: “Mau mau dọn bớt mấy thứ này, đem đồ ăn ngon lấy ra.”



Ánh mắt của Dương Mạt quét một vòng trong phòng hỗn

độn, khẽ nhíu mày: “Nghe nói tỷ muốn đến thôn trang?”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đại phu nói bệnh của mẫu thân

ta cần phải tĩnh dưỡng, ta sợ nàng tịch mịch.”



Lâm Lục lại cười nói: “Tứ tỷ tỷ thật là người hiếu

thuận.”



Dương Mạt lại áy náy cùng đồng tình, trước mặt cặp

song sinh cũng không tiện nói tỉ mỉ, chỉ tiếc nuối nói: “Ta chờ tỷ trở về, tỷ

dạy ta pha trà.”



“Được.” Lâm Cẩn Dung cũng nghĩ tới một ngày như vậy.



Các nữ hài tử tùy ý nhàn thoại, chưa được bao lâu thì

có người đến thúc giục, nói là Lâm lão thái thái giữ Dương thị ở lại dùng cơm

trưa, giục các tiểu thư qua đó.



Dương Mạt sợ khiến Lâm Cẩn Dung gặp thêm phiền toái,

không dám lưu lại, áy náy cáo từ rời đi, trước khi đi dán bên lỗ tai Lâm Cẩn

Dung cực nhanh nhẹ giọng nói một câu: “Nha hoàn của ta cũng không thấy rõ là ai

đẩy ta.”



Kết cục này cũng là điều nàng đã dự kiến, Lệ Chi cùng

Quế Viên lúc đó chẳng phải cũng không nhìn thấy gì sao? Lâm Cẩn Dung nhanh đem

châu sai kia nhét vào trong tay Dương Mạt: “Đi đi.”