Thế Hôn
Chương 49 : Thính tuyết 4
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Đào thị được Xuân Nha nâng đỡ ngồi dậy, hơi hơi thở
dài, thấp giọng nói: “Ta và cữu phụ con đã thương lượng, chờ thêm hai ngày nữa
tuyết ngừng rơi, ta sẽ đến thôn trang hồi môn của ta để dưỡng bệnh. Tổ phụ cũng
đã đồng ý .”
Đây là chủ ý của Đào Thuấn Khâm, hắn từ lúc đi vào đều
ẩn nhẫn chỉ vì muốn Lâm lão thái gia luôn coi thể diện là trên hết đồng ý để
Đào thị rời khỏi đây mà đến đó dưỡng bệnh. Trong mắt người bên ngoài, Đào thị
chuyển đến thôn trang hồi môn, có vẻ giống như bị trục xuất, nhưng thật ra đây
mới là phương thức tốt nhất đối với tính tình như Đào thị, mắt không thấy tâm
không phiền, tâm bệnh tất nhiên sẽ chuyển biến tốt, thậm chí ở gần thôn trang
kia có ôn tuyền (suối nước nóng), rất
thoải mái.
Lâm Cẩn Dung hai mắt tỏa sáng. Như nàng mong muốn, sự
tình đang phát triển theo hướng tốt. Kiếp trước, khi Đào thị bị bệnh, Đào Thuấn
Khâm lúc đó cũng từng hướng Lâm lão thái gia đưa ra yêu cầu để Đào thị đến thôn
trang nghỉ ngơi, nhưng lại bị Lâm lão thái gia vô tình cự tuyệt, Đào Thuấn Khâm
nấn ná ở Bình Châu một hai tháng, cuối cùng cũng chỉ có thể vô công phản kháng,
sau đó thường thường phái người đưa tiền đưa tài vật, ngoài ra cũng không còn
biện pháp gì khác, nhưng hiện tại, mặc kệ là vì Đào thị đã chịu ủy khuất, hay
là vì Lâm Thận Chi, Lâm lão thái gia chung quy cũng đã đồng ý.
Mà nàng, cũng vì bản thân tìm được một cơ hội tốt. Lâm
Thận Chi tất nhiên sẽ phải ở bên cạnh lão thái gia đọc sách, Lâm Cẩn Âm sắp gả
đi, là trưởng nữ cũng có thể ở lại trông chừng Lâm Thận Chi, uy hiếp Hoàng di
nương.
Còn nàng thì sao, nên đi theo Đào thị làm tròn hiếu
đạo. Tự do tự tại không nói tới, nàng còn có mấy chuyện trong lòng muốn làm,
một ngày chưa thể chứng thực, một ngày chưa thể thực hiện, nàng ngay cả ngủ
cũng không an ổn.
Ở Yên Hỉ cư, Lâm Ngũ ngồi trước mặt Lâm lão thái thái,
tràn ngập xấu hổ nói: “Tổ mẫu, hôm nay đều là lỗi của con. Con không khuyên nhủ
được Tứ tỷ, đã cô phụ một mảnh hảo tâm của cô cô, điều này cũng đành thôi, cô
cô cùng biểu muội đều là người rộng lượng, sẽ không cùng nàng so đo. Nhưng nàng
thực không nên bởi vì thổi sáo thắng Ngô gia Nhị thiếu gia, mà vui mừng đến mức
làm bỏng Lục muội, chọc cho Thất muội phát hỏa tại đương trường khiến người
khác đau lòng, mọi người đều chê cười tiểu thư Lâm gia không có quy củ, không
có chừng mực. May mà Dương Mạt đã thay nàng hoà giải, bằng không thể diện của
chúng ta không biết còn bao nhiêu……” Lâm lão thái thái mặt âm trầm, rũ mắt nhìn
chằm chằm chén trà xanh biếc giống như ngọc phỉ thúy, không nói lời nào.
Lâm Ngũ thấy bà chậm chạp không nói, dần dần có chút
ra, Lâm lão thái thái nắm lấy, cầm lấy thước sắt nện xuống, “Ba!” một tiếng
vang lên.
Lâm Cẩn Dung đau thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cắn môi
nhịn xuống, lệ đảo quanh trong hốc mắt.
Lâm lão thái thái mị ánh mắt trừng nàng: “Đau sao? Lúc
đi ta đã dặn dò các ngươi thế nào? Khiêm tốn thủ lễ, ngươi đã làm thế nào vậy?
Ngươi tới cửa làm khách, ngay cả lễ nghi tôn trọng gia chủ cũng không làm được,
vậy mà cũng cho là tiểu thư dòng dõi thư hương hay sao? Không đức không có phẩm
hạnh khiến người ta xem thường! Về sau còn có ai dám mời ngươi tới cửa làm
khách?”
Lâm Ngũ thấy Lâm Cẩn Dung cũng bị đánh, trong lòng
thoải mái hơn một chút, đang khóc lớn biến thành nhỏ giọng nức nở, nghiêng mặt
nhìn lén trò hay.
Lâm Cẩn Dung hít mũi kiên trì nói: “Tổ mẫu, người nếu
đã biết mọi việc, nên biết ta không phải cố ý. Ta vốn định không tham dự, từ
trước đến nay không thích xuất môn, không có nhiều kiến thức, chỉ nghe Ngũ muội
nói Vân biểu muội đã được danh gia Giang Nam chỉ điểm, nghĩ rằng nàng dù thế
nào cũng tài giỏi hơn ta, ta thua cũng không thể thua quá thảm hại, làm cho
người ta xem thường Lâm gia nữ nhi, vì vậy chú tâm pha trà, nào biết sẽ thành
như vậy? Người có thể mắng ta ngu si, cũng không thể nói ta có ý hại cô cô cùng
Vân biểu muội. Ta không sợ bị người trách phạt.”
Nàng đã sớm tính toán, nói đến việc pha trà, Lâm lão
thái thái xác thực có lý do trách phạt nàng, cũng nên cho Lục gia một lời công
đạo, tỏ vẻ xin lỗi, cùng Ngô Tương tỷ thí thổi sáo nàng thắng, ai cũng không
thể oán trách nàng, cũng không phải một mình nàng lén lút cùng Ngô Tương gặp
gỡ, cũng không phải nàng gây náo động ồn ào muốn cùng Ngô Tương tỷ thí tranh
tài cao thấp, ai có mắt đều thấy, mà Lâm Lục bị phỏng, có Dương Mạt làm chứng,
Lâm Lục lại tỏ vẻ không truy cứu, Lâm lão thái thái tựa hồ cũng nhận định là
Lâm Ngũ giở trò quỷ, ai còn có thể trách nàng điều gì nữa?
“Nói như vậy, ngược lại là cô cô ngươi không biết
lượng sức, Vân biểu muội của ngươi xứng đáng mất mặt chịu ủy khuất? Ai dạy
ngươi đạo lý như vậy? Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là cách xử sự làm
người!” Lâm lão thái thái cực kỳ tức giận cười lạnh, trong tay thước lại giơ
cao lên.