Thế Hôn
Chương 60 : Cảnh xuân 1
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Lâm Thế Toàn đối với Lâm Cẩn Dung nói ra lời này, kỳ
thật có chút ý tứ ăn vạ. Bởi vì hắn biết, Lâm Xương lão gia tuyệt đối sẽ không
cho phép hắn mang theo muội muội trường kỳ ở tại thôn trang của Lâm Tam phu
nhân, sẽ dẫn đến nhiều nhàn thoại a. Chỉ chờ tang sự thỏa đáng xong xuôi, đám
người Lâm Xương lão gia cùng Lâm Đại thiếu gia tất nhiên sẽ trăm phương nghìn
kế mang huynh muội hắn trở về, một khi rời khỏi sự che chở này, muội muội cho
dù may mắn tránh thoát lần này, tương lai khó tránh khỏi chết non.
Hơn mười năm, hắn đã mất đi hai muội muội.
Hắn có thể đoán được, nhưng Lâm Tam phu nhân sẽ không
nghĩ sâu xa. Có lẽ họ nhất thời quật khởi, nhất thời đáng thương, nhưng về lâu
dài, không sợ phiền toái giúp một người không quen thân, mặc kệ là ai đều phải
cẩn thận cân nhắc mới có thể hạ quyết tâm . Nhưng hắn đã không còn con đường
nào để đi, cho nên mặc kệ Lâm Cẩn Dung và Lâm tam phu nhân đồng ý hay không
đồng ý, hắn đều phải ở lại đây — không cầu Đào thị thì trực tiếp cầu Lâm Cẩn
Dung, đây là trực giác không thể nói rõ, hắn cảm thấy tiểu cô nương mềm mại như
Lâm Cẩn Dung, nhất định sẽ không đành lòng cự tuyệt hắn.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Lâm Cẩn Dung trầm mặc không
nói, Cung ma ma tức giận phẫn nộ, chuẩn bị kết cục thất bại, có thể vứt bỏ tôn
nghiêm, liều mạng cầu xin. Thời điểm hắn sắp quỳ xuống, Lâm Cẩn Dung bình tĩnh
mở miệng: “Được. Tự mình cố gắng nuôi sống bản thân cùng người thân, hẳn phải
được tôn trọng. Ta sẽ thay Tam ca nói với mẫu thân, mẫu thân không thể giải
quyết, ta sẽ nói với tổ phụ.“
Lâm Thế Toàn kinh hỉ vạn phần, lúc trước nước mắt vẫn
cố nhẫn nhịn giờ phút này trào ra đầy mặt, hắn đem tay áo dùng sức lau một
phen, còn thật sự thở dài: “Đa tạ Tứ tiểu thư không câu nệ việc này, ta cũng
không quên, chờ mẫu thân nhập táng, ta có thể khởi công, chi tiêu thế nào,
thỉnh ghi lại, sẽ có một ngày, ta có thể hoàn trả.” Hắn sẽ vì sinh tồn của muội
muội quỳ xuống cầu xin Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung, cũng không nguyện ý da mặt
dày đi theo phụ huynh hô gọi: “Tam thẩm nương, Tứ muội muội.” Hắn rất rõ ràng,
họ hàng xa, không có cảm tình, không hay lui tới, sao có thể coi là thân cận?
Vì vậy không thể gọi theo như vậy, không bằng gọi Tam phu nhân cùng Tứ tiểu thư
càng thuận miệng hơn.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Tam ca, ta kính trọng
huynh có chí khí, thương tiếc huynh cùng tiểu muội muội mất mẫu thân, cơ khổ vô
y, cũng không phải mong các huynh báo ân. Tình cảm này, trong tương lai nếu
huynh còn giữ mà báo đáp, ta thật cao hứng, bởi vì như vậy chứng tỏ huynh có
tiền đồ; Nếu không thể, ta cũng không tức giận. Hết thảy là do lòng người, cho
nên, chỉ là một cách xưng hô, kỳ thật cũng không chứng minh điều gì.”
“Được.” Lâm Cẩn Dung cười đến mặt mày loan loan, học
bộ dáng như Miêu Nha, mở rộng chân chạy về phía sau núi Thanh Lương. Gió mùa
xuân ấm áp thổi qua mặt nàng, nàng chưa từng cảm thấy tự do như vậy, không phải
cố kỵ điều gì.
Lâm Cẩn Dung trước kia luôn tuân theo khuôn phép cũ
dần dần im ắng đã biến mất.
Hai người đi không mất đến thời gian uống chén trà,
một tiểu tử choai choai đang ngồi bên đường dưới tàng cây đứng dậy hướng Lâm
Cẩn Dung đánh giá: “Sao giờ mới đến, còn tưởng rằng không tới.” Đúng là Nhị ca
của Miêu Nha, Thiết Nhị Ngưu.
Miêu Nha nói: “Tiểu thư không dám nhảy tường, Nhị ca
đợi lát nữa tìm một cái thang đi.”
Thiết Nhị Ngưu “Nga” một tiếng, cầm lấy đao đốn củi
cùng đầu cá, đỏ mặt cúi đầu đi phía trước.
Miêu Nha uy hiếp nói: “Nhị ca, nói trước nha, chuyện
hôm nay đừng nói ra ngoài, bằng không ta sẽ mách cha huynh trộm thịt hươu cùng than
chỉ bạc ra ngoài trời tuyết nướng ăn, còn trộm rượu, uống say không biết trời
đất gì cả.”
Thiết Nhị Ngưu hung tợn quay đầu trừng mắt nàng: “Nha
đầu chết tiệt kia, muội yên lặng được hay không vậy? Nói hay không tùy muội,
muội không tin ta cũng đừng đi theo, ta trở về.” Mắng xong lại nghiêm mặt vụng
trộm liếc Lâm Cẩn Dung một cái, làm ra tư thế phải đi.
Lâm Cẩn Dung nhìn thoáng qua sơn đạo tĩnh lặng, trong
lòng rốt cuộc vẫn có chút sợ hãi, vội nói: “Dùng người thì không nghi ngờ người
nghi người thì không dùng người, Miêu Nha ngươi sai lầm rồi.”
Miêu Nha không để ý nhiều, nói: “Nể mặt tiểu thư, đừng
tức giận nữa, nhanh đi, thời gian không còn nhiều.”
Vì thế ba người cũng không nói nữa, im ắng dọc theo
sơn đạo mà đi.
Trong cảnh xuân tươi mát, có thiếu niên áo xanh mang
theo gã sai vặt, chậm rãi đi đến bên ngoài Thanh Lương tự, kinh ngạc nhìn cửa
miếu đóng chặt, bảo gã sai vặt đi gõ cửa.