Thế Hôn
Chương 61 : Cảnh xuân 2
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Hai lão ni cô đang ngồi ngoài đại điện phơi nắng ngủ
gà ngủ gật bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, Trí Bình vội vàng đứng dậy, ra cửa mở
một khe nhỏ hỏi: “Ai vậy?”
Thấy thiếu niên áo xanh nho nhã lễ độ: “Xin hỏi lão
sư, nơi này là Thanh Lương tự?”
Trí Bình bị quấy rầy mộng đẹp, vốn muốn nói ngươi nhìn
có vẻ như là người đọc sách, chẳng lẽ không biết chữ? Nhưng thấy thiếu niên như
ngọc vẻ mặt trầm tĩnh cùng cử chỉ thong dong tao nhã, lời này không thể nói ra,
quy củ hành lễ vấn an: “Ngã phật từ bi, nơi này đúng là Thanh Lương tự, xin hỏi
thí chủ từ đâu tới đây?”
Thiếu niên lại hoàn lễ: “Tiểu sinh từ chỗ của Chư tiên
sinh đến đây. Nghe nói sau điện có khối cổ bia, nét chữ rất đẹp. Không biết sư
thái có thể cho ta vào một chút được không?”
Trí Bình nghe nói đến từ chỗ Chư lão tiên sinh, lại là
đến xem văn tự trên bia đá, mà cũng không là ngâm suối nước nóng, nhất thời
nghiêm nghị: “Lão ni có mắt như mù, thất lễ, theo lý thí chủ đến từ chỗ của Chư
lão tiên sinh, vô luận dù thế nào cũng nên để người đi vào quan sát cổ bia này,
tiếc rằng hôm nay không khéo….“
Thiếu niên rất kinh ngạc: “Sao vậy? Ta thấy cửa miếu
đóng chặt, chẳng lẽ là có việc không tiện?”
Trí Bình nói: “Có vị nữ thí chủ ở bên trong tụng kinh
niệm Phật, không muốn có người quấy nhiễu thanh tịnh. Làm phiền thí chủ chờ một
chút hoặc là ngày khác lại đến.” Tuy rằng cảm thán, tuy rằng tôn trọng, cũng là
ý tứ không cho bọn họ bước vào.
“Người nào bá đạo như vậy?” Gã sai vặt bất bình, lấy
tiền từ trong túi ra: “Phật môn luôn mở rộng cửa, ai mà không thể tiến vào?!
Miếu này cũng không phải là nhà nàng, nàng niệm phật tụng kinh là việc của
nàng, thiếu gia chúng ta chỉ đến ngắm nhìn cổ bia, hai việc khác biệt, nếu muốn
tiền bố thí, chúng ta cũng không phải không có.”
Thiếu niên vội ngăn gã sai vặt vô lễ: “Trường Thọ chớ
có vô lễ!” Lập tức đối với Trí Bình vái chào: “Sai vặt vô lễ, sư thái đừng
trách tội.”
“Không trách, không trách.” Trí Bình nói: “Người xuất
gia kham khổ, là dựa vào các vị thí chủ bố thí, nhưng cho dù là việc buôn bán,
Lâm Cẩn Dung rơi vào giữa sông, hoa đào cùng hoa lê hỗn loạn xuôi theo dòng,
lại bị lưới đánh cá ngăn trở, bị nước sông cọ rửa di động chìm nổi.
Bên kia Thiết Nhị Ngưu đã lên bờ, mặt âm trầm cầm theo
đao bổ củi hướng về phía hai người, hung thần ác sát nói: “Sao lại nhìn chằm
chằm cô nương nhà người ta a? Hiểu quy củ hay không vậy? Có muốn ta móc mắt
ngươi ra không?”
“Ngươi đừng xằng bậy!” Gã sai vặt phía sau Lục Giam
vội nói: “Chúng ta là khách nhân của Chư tiên sinh, đến du sơn ngoạn thủy! ”Sau
đó lại chỉ vào Lâm Cẩn Dung: “Còn có, chúng ta là thân thích của vị tiểu thư
này!”
Thiết Nhị Ngưu hồ nghi quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung,
thấy Lâm Cẩn Dung cúi mắt ngồi xổm trên tảng đá vẫn không nhúc nhích, cũng
không có phản bác những lời này, lập tức liền ủ rũ. Nhưng còn không chịu tránh
ra, chỉ đứng đó, trừng lớn đôi mắt mà Miêu Nha hình dung là mắt trâu gắt gao
nhìn chằm chằm chủ tớ Lục Giam.
“Tứ muội muội, sao muội lại ở đây? Lệ Chi các nàng
đâu? Tam cữu mẫu có biết muội ở đây không?” Lục Giam chậm rãi đi đến, cách Lâm
Cẩn Dung không xa thì đứng lại, nhìn trên người Lâm Cẩn Dung mặc một thân xiêm
y vải thô không phù hợp thì nhíu mày.
Lâm Cẩn Dung gắt gao nhìn chằm chằm rêu xanh trên tảng
đá dưới chân, không nói được một lời. Nếu bị Lục Giam nhìn thấy, vô luận nàng
nói cái gì, đều không thể che giấu, bởi vì hiện tại tình hình cũng đã bại lộ
hết thảy. Hiện tại việc cần làm chính là cầu Lục Giam đừng đem chuyện này nói
ra. Nhưng cầu ai đều có thể, trên đời này người nàng không muốn cầu nhất chính
là hắn!
Sự trầm mặc của nàng rõ ràng làm cho Lục Giam thực
không kiên nhẫn, còn rất tức giận, đề cao thanh âm nói: “Muội không đến mức
không thừa nhận muội là Lâm Cẩn Dung đi? Sao muội lại ở đây? Lệ Chi các nàng
đâu? Vì sao không đi cùng muội? Hai người kia là loại người nào?”
Ân, nam tử như hắn, đương nhiên không quen nhìn thấy
nữ tử không tuân theo quy củ như vậy, Lâm Cẩn Dung trong nháy mắt hạ quyết tâm,
ngẩng đầu nhìn Lục Giam nói: “Đúng vậy, là ta, Nhị biểu ca có khỏe không?”