Thế Hôn

Chương 62 : Phong cảnh 1

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Nói như vậy, là không tính trả lời vấn đề của hắn.

Nhưng nàng không nói, hắn cũng có thể đoán được. Lục Giam nhìn huynh muội Miêu

Nha liếc mắt một cái, vươn tay vẫy Lâm Cẩn Dung: “Lại đây.”



Hắn nghĩ hắn là ai vậy a? Giả bộ quan tâm! Thật đúng

coi bản thân là biểu ca của người ta mà?! Lâm Cẩn Dung vờ chải tóc, không để ý

tới Lục Giam, tự vỗ vỗ tay, tiêu sái nhảy xuống từ tảng đá. Có điều tư thế

không quen, trên tảng đá lại có rêu, lúc nhảy bị trượt chân, một chân rơi vào

trong nước, khiến một chiếc hài bị ẩm ướt. Nàng cáu giận nhấc chân lên, muốn

tặng cho tảng đá cố ý cùng nàng đối nghịch kia một cước, nhưng thấy hành động

này rất nhàm chán, liền phẫn nộ thu hồi chân, làm bộ vô tình nói với Miêu Nha

và Thiết Nhị Ngưu: “Nhanh lên, nên gì thì làm gì. Làm xong rồi chúng ta nhanh

chạy về!” Không nhìn hắn, không nhìn hắn là được rồi!



Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu trao đổi ánh mắt, xác

định chuyện này không phải việc bọn họ có thể quản, vì thế tiếp tục làm việc.

Có điều tâm tư đã không còn tập trung vào việc bắt cá, vì thế một người cầm

cành liễu hữu khí vô lực quật, một người luôn để cá giảo hoạt trốn thoát trong

tầm tay, mất nửa ngày, đầu cá cũng không có mà ăn.



Thực mất hứng! Lâm Cẩn Dung phẫn nộ ngồi trên tảng đá

bên bờ sông, cởi hài bị sũng nước, đem chân thu vào dưới váy, sau đó dốc ngược

xuống đổ nước bên trong ra, lại giơ lên hài dùng sức vẩy, nước văng vào mặt Lục

Giam. Lục Giam sắc mặt khẽ biến, vội lui lại, Trường Thọ bất mãn trừng Lâm Cẩn

Dung liếc mắt một cái, đưa qua một khăn tay: “Thiếu gia lau mặt.”



Lục Giam vừa lau mặt, lại một ít nước văng vào mặt

hắn, có một giọt còn ngay bên miệng, hắn rốt cục có chút nổi giận, tức giận

nâng mắt lên, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung lại thay đổi phương hướng, nhưng vẫn hướng

tới hắn vẩy loạn.



Trường Thọ phẫn hận nói: “Tứ tiểu thư sao người lại

vẩy loạn vậy a?” Lời còn chưa dứt, trên mặt của hắn cũng ướt sũng một mảnh.



“Xin lỗi a, không biết các ngươi đứng gần như vậy.”

Lâm Cẩn Dung dừng lại động tác tiếc nuối nhìn hài thêu kia, sao nước không văng

mạnh hơn nữa? Thật muốn lại ném vào trong nước ngâm một lúc a. Nàng đem hài đặt

xuống, buông váy xuống đón thái dương phơi nắng, ôm đầu gối giương mắt nhìn

trời.



Lục Giam nhíu mày nhìn nhìn hài kia, lại nhìn nhìn váy

của nàng đã ẩm ướt non nửa, đi qua che khuất tầm mắt của đám người Trường Thọ,

nghiêm khắc nói: “Muội không nói, ta cũng biết muội gạt Tam cữu mẫu vụng trộm

chuồn ra ngoài. Không chỉ như thế, Lệ Chi cùng Quế Viên cũng là đồng lõa.” Hắn
bai.



Hắn đã rất thành công. Lâm Ngọc Trân là người soi mói

cũng rất khi tìm ra khuyết điểm của hắn, Lục Kiến Tân cho dù liều mạng muốn

sinh ra nhi tử của mình, cũng không thể che giấu thưởng thức cùng chờ mong đối

với hắn, Lục Vân lại thật tình đối đãi với hắn như ca ca ruột, trong nhà trưởng

bối các huynh đệ đều coi trọng hắn. Nhưng phụ thân mẫu thân của hắn không dám ở

trước mặt người khác thân thiết với hắn, mẫu thân vừa nhìn thấy hắn liền nước

mắt lưng tròng, ấu đệ không thân cận với hắn, vừa thấy hắn đã bỏ chạy thật xa.



Hắn sống không thoải mái vui vẻ, nhưng hắn cũng cực kỳ

kiêu ngạo. Tài danh của hắn không phải là hư danh, hắn dựa vào bản thân cố gắng

đạt được. Ngay cả Chư Mộng Ngạc tiên sinh cũng rất thích hắn. Nhưng chính vị

Chư Mộng Ngạc tiên sinh này nhận ra hắn sống không vui vẻ, cứng rắn khuyên hắn

tới nơi này du ngoạn giải sầu.



Cảnh sắc yên tĩnh xinh đẹp, xác thực làm cho tâm tình

của hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.



Nhưng hắn gặp Lâm Tứ cho tới bây giờ đều đối với hắn

không có ý hòa nhã. Ý tốt của hắn đều bị nàng coi như lòng lang dạ thú mà thải

đạp, một khi đã như vậy, để nàng đi hài ẩm ướt, dạo quanh sơn đạo một lúc thì

thế nào? Có thể khiến nàng nhớ kỹ lần giáo huấn này, về sau không dám bướng

bỉnh làm như vậy nữa.



Một lát sau, Miêu Nha lên bờ, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung

đi hài ẩm ướt, chết sống muốn lấy của mình ra đưa cho Lâm Cẩn Dung đi: “Dùng

của ta đi, sạch sẽ mà, sáng nay mới đổi. Lỡ bị bệnh thì sao?”



Lâm Cẩn Dung nhìn đôi hài lớn hơn chân của mình rất

nhiều, cười nhẹ nói: “Ngươi thì sao? Sao có thể đi vừa hài của ta? Cứ như vậy

đi.”



Khi nói chuyện, Thiết Nhị Ngưu đã thu dọn xong lưới

bắt cá, buộc chặt bên hông, rồi nhấc sài đao lên nói: “Tứ tiểu thư, là muốn đi

đâu?”



“Hạ nguồn.” Lâm Cẩn Dung khẽ mím môi, nói: “Chúng ta

đi vòng đường kia, ta nhớ rõ bên kia có cây cầu nhỏ, phong cảnh vô cùng đẹp……”