Thế Hôn
Chương 65 : Chuyện xưa
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Lâm Cẩn Dung trầm mặc cùng Trí Bình, Trí Thanh nói
chuyện, đội đấu lạp lên, dẫn theo các ma ma cùng Lệ Chi cùng Quế Viên rõ ràng
đang có mâu thuẫn trở về thôn trang.
Mới vào cửa, chỉ thấy Miêu Nha lúc trước nàng sai đi
tìm Lâm Thế Toàn “Xẹt” một chút như bóng ma từ bên cạnh chui ra, một bên hướng
nàng chớp mắt một bên nói: “Tiểu thư, có khách. Lục gia biểu thiếu gia mang
theo tiểu thư đồng du sơn ngoạn thủy, gặp phải cây cầu gỗ bị mục nên rơi xuống
sông. Ca ca ta đi bắt cá hoa đào vừa mới gặp được, cứu bọn họ lên. Lúc này phu
nhân đang cùng biểu thiếu gia nói chuyện, bảo người trở về liền qua đó.”
Nhìn Miêu Nha cười hì hì thoải mái, Lâm Cẩn Dung hiểu
được Lục Giam không đem chân tướng nói ra. Nhưng không lập tức tới chỗ của Đào
thị, mà trở về phòng của mình, đối diện với cây mai vàng ngoài cửa sổ đã muốn
héo tàn nẩy mầm mà ngẩn người.
“Tiểu thư nếu không muốn qua đó, không bằng đi rửa
chân rồi nằm nghỉ, ta sẽ đến nói với phu nhân người mệt mỏi, khi nào dùng cơm
chiều thì qua đó?” Lệ Chi không biết hôm nay Lâm Cẩn Dung bên ngoài gặp sự tình
gì, nhưng nhìn thấy hài của nàng ẩm ướt dính đầy bùn đất cùng biểu tình tối
tăm, cũng có thể đoán được nàng không vui vẻ. Sau lại thấy nàng phái Miêu Nha
ra ngoài tìm Lâm Thế Toàn, nên đoán được vài phần — hơn phân nửa chủ tớ Lục
Giam rơi xuống nước cùng nàng có liên quan. Lúc này thấy Lâm Cẩn Dung như vậy,
theo bản năng đoán là nàng không dám đi qua.
“Ân.” Lâm Cẩn Dung lúc này xác thực cũng không muốn
nhìn thấy gương mặt của Lục Giam, nàng cần bình phục một chút tâm tình. Hơn nữa
đã đi một lúc lâu, tâm tình lúc lên cao lúc xuống thấp, xác thực đúng là cực kỳ
mệt mỏi, gối lên gối không biết khi nào thì đi vào giấc ngủ.
Trời âm u, đất cứng rắn, cỏ lau khô vàng, thần miếu im
ắng đứng sừng sững trong gió lạnh, chung quanh nạn dân khóc lóc chạy trốn.
Trước mắt, trong tuyết rơi trắng xóa có máu tươi chói
mắt, toàn một màu đỏ.
Lệ Chi hốt hoảng kêu: “Chạy mau, chạy mau……”
Nàng liều mạng trốn, liều mạng chạy, chân đau quá,
ngực giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cháy sạch lục phủ ngũ tạng cùng cổ
họng co rút đau đớn……
“Tê……” Lâm Cẩn Dung đau ngồi dậy, có chút mê man nhìn
hoàn cảnh chung quanh.
Ngày tàn về phía tây, ngoài cửa sổ cảnh vật ôn hòa,
Lục Tích vì sao phải gạt nàng, có lý do gì để lừa nàng đây.
Nàng cùng Lệ Chi vẫn đợi cho đến hoàng hôn, đợi cho
tuyết rơi đầy đường, đợi cho người càng đến càng ít, rốt cục cũng không đợi
được Lục Giam. Người đến là loạn phỉ, thứ ập đến là cái chết.
Dừng ở đây! Lâm Cẩn Dung mệt mỏi xoa xoa trán, xoay
người bước xuống giường, ngăn cấm bản thân suy nghĩ thêm nữa.
Quế Viên nghe thấy động tĩnh, cười hì hì đi vào, nói:
“Tiểu thư, phu nhân đã sai người qua đây hỏi thăm hai lần, người ngủ có ngon
không?”
Lâm Cẩn Dung rầu rĩ nói: “Hỏi cái gì?”
Quế Viên cũng không đình chỉ tươi cười: “Hỏi người sao
vẫn chưa qua nha? Có phải thân thể không thoải mái hay không, có cần thỉnh Thủy
lão tiên sinh đến bắt mạch không.”
“Ta tốt lắm.” Lâm Cẩn Dung vừa nghĩ đến lúc trước
nguyệt sự của mình không đều, thỉnh Thủy lão tiên sinh bắt mạch kê đơn, thuốc
kia khó uống vô cùng, vừa đắng vừa chua liền nhịn không được rùng mình. Khó
trách lúc trước Lâm Tam lão gia lại oán giận thuốc khó uống như vậy, quả nhiên
rất đúng. Thật khó cho Đào thị quanh năm suốt tháng uống thuốc, mày cũng không
thấy nhăn lại.
“Biểu thiếu gia lạnh, Thủy lão tiên sinh đã bốc thuốc,
bọn họ muốn ở lại thôn trang hai ngày. Phu nhân hướng biểu thiếu gia hỏi thăm
chuyện của Chư tiên sinh, nghe ý tứ, dường như muốn cho Thất thiếu gia cũng đi
theo Chư tiên sinh đọc sách.”
Nha đầu kia, ngay cả Đào thị cùng Lục Giam nói cái gì
đều rõ ràng, trăm phần trăm trong lúc mình ngủ luôn luôn lui tới trong viện của
Đào thị, ngắm nhìn Lục Giam. Lâm Cẩn Dung không khỏi hờn giận nhíu mày nói:
“Việc này còn phải suy tính lâu dài. Thất thiếu gia còn nhỏ như vậy, bất quá
vừa vỡ lòng, Chư tiên sinh sẽ không thu nạp.”
Nàng lúc trước khi nghe Thiết Hòe nhắc tới Chư Mộng
Ngạc cũng đã nghĩ tới việc này, nhưng lo lắng Lâm Thận Chi tuổi quá nhỏ, đi
theo Lâm lão thái gia rất tốt, muốn bái sư cũng nên chờ đến lúc mười tuổi mới
được.