Thế Hôn
Chương 66 : Trực tiếp
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Quế Viên nửa điểm cũng không chú ý tới cảm xúc của Lâm
Cẩn Dung, chỉ lo vui vẻ của bản thân: “Nói ra biểu thiếu gia thật sự là xui
xẻo, núi Thanh Lương nhiều đường như vậy, hắn sao lại cố tình đi con đường kia,
cây cầu đó lại cố tình sập xuống…… Ai nha, nghe người ta nói, thời điểm Thiết
Nhị Ngưu nhìn thấy bọn họ, Trường Thọ cơ hồ sắp tắt thở a. Bất quá bọn họ thật
đúng là phúc thiên mệnh đại (kẻ may mắn), nếu
Thiết Nhị Ngưu không vì người đi bắt cá hoa đào, bọn họ bị chết đuối cũng không
có ai biết, Cô phu nhân còn không khóc đến chết sao?” Tư duy của nàng biến
chuyển thật nhanh, từ chuyện Lục Giam gặp nạn đột nhiên lại chuyển tới vấn đề
công danh của Lục Giam: “Tiểu thư, nghe nói Chư lão tiên sinh khen ngợi tài hoa
của biểu thiếu gia, nói hắn nhất định có thể thi đỗ.”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt mặc quần áo rửa mặt, cũng không
trả lời. Nàng đương nhiên biết Lục Giam có thể thi đỗ, Ngô Tương cũng có thể
thi đỗ, hơn nữa Ngô Tương còn đỗ điểm cao hơn so với Lục Giam.
Lệ Chi bưng bát sứ đựng canh hoa quế tiến vào, thấy
thế vội hỏi: “Quế Viên, hài thêu hoa đón xuân của ngươi để đâu vậy? Sao tìm
không thấy? Lúc trước Xuân Nha tỷ tỷ tới hỏi, muốn mượn để thêu một đôi a.”
Quế Viên quả nhiên ngừng huyên náo, chạy ra bên ngoài
tìm hài.
Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Cuối cùng đã được thanh
tịnh.”
Lệ Chi đem canh hoa quế đặt vào trong tay nàng, thấp
giọng nói: “Tiểu thư, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy Miêu Nha lén lút,
chạy đến tây viện bên kia, sau đó lại chạy ra ngoài cùng Nhị ca nàng nói nhỏ.
Mà Trường Thọ thấy Miêu Nha, giống như hai con gà chọi vậy.”
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận canh uống hết, nhẹ nhàng bâng
quơ đáp: “Không có gì, chính là ta chơi ở bên sông, không khéo bị chủ tớ hắn
bắt gặp, hắn muốn ta dẫn hắn du sơn ngoạn thủy, ta đáp ứng, tiếp theo hắn vận
khí không tốt rơi xuống sông. Mà trong lúc đó Trường Thọ cùng Miêu Nha có chút
đấu khẩu.”
Nàng nói nhẹ nhàng, Lệ Chi lại hít một ngụm khí lạnh,
đang muốn hỏi thêm mấy câu, Lâm Cẩn Dung đã buông bát xuống, đứng dậy nói: “Đi
thôi, đến chỗ của phu nhân.”
Đào thị nhàn rỗi cực nhàm chán, đang cùng Cung ma ma
đùa với Lưu Nhi, thấy Lâm Cẩn Dung đi vào liền bảo nhũ mẫu ôm Lưu Nhi lui
xuống, lôi kéo Lâm Cẩn Dung cao thấp đánh giá, lại sờ trán của nàng: “Vừa về
liền đi ngủ, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lâm Cẩn Dung nghiêng người ngồi xuống bên cạnh nàng:
“Không có gì, bất quá là ngâm mình trong suối nước nóng hơi lâu, có chút mềm
nhũn, mới trở về mí mắt đã sụp xuống rồi.”
Lâm Thế Toàn nhăn cái mũi lại: “Ai nha thối quá, sợ
là….”
“Lưu Nhi là một cô nương yêu thích sạch sẽ, như vậy sẽ
không thoải mái đâu.” Lâm Cẩn Dung vươn tay tiếp nhận: “Để ta ôm đến cho nhũ
mẫu cho.”
Lâm Thế Toàn cũng không chối từ, đem Lưu Nhi giao cho
nàng, có chút do dự nói: “Tứ muội muội, có câu ta không biết nên nói với muội
không.”
Lâm Cẩn Dung cười: “Tam ca có chuyện cứ nói thẳng.”
Lâm Thế Toàn nhìn lướt qua cửa tây viện, nhẹ giọng
nói: “Rốt cuộc vẫn là thân thích, hắn tương lai nếu thi đậu công danh, đối với
Thất đệ cũng có chỗ tốt.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, hướng Lâm Thế Toàn lộ
ra tươi cười sáng lạn: “Đã biết, cám ơn Tam ca nhắc nhở ta.”
Lâm Thế Toàn xoay người vào tây viện, cùng Lục Giam
chào hỏi: “Lục Nhị ca cảm phong hàn thì không nên ngồi đây gió lạnh. Bệnh phong
hàn này, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng càng kéo dài cũng sẽ thành bệnh
nặng, sẽ ảnh hưởng đến đợt thi của huynh, vậy không tốt.”
Lục Giam buông sách xuống nói: “Bất quá chỉ là bệnh
nhỏ, không có trở ngại gì.”
Lâm Thế Toàn cười cười, ngồi xuống chỗ Lâm Cẩn Dung
vừa ngồi, nói: “Xin đừng trách Tứ muội muội, nàng chỉ là một tiểu cô nương.
Nàng lúc trước đang tức giận, cho nên thấy huynh khó tránh khỏi có chút xung
đột……”
Lục Giam cúi mắt cười: “Ta biết.”
Lâm Thế Toàn vẫn có chút lo lắng. Có những người nói
ra lời dễ nghe, ai biết trong lòng suy nghĩ cái gì đây? Vì thế cố ý hỏi Lục
Giam: “Phong cảnh quanh đây rất đẹp, ta đã nói qua với Tam thẩm nương, có thể
dẫn huynh đi chung quanh ngắm nhìn.”
Lục Giam lúc trước đã nghe Lâm gia nói qua về chuyện
của huynh muội Lâm Thế Toàn, tất nhiên biết được Lâm Thế Toàn có ý muốn bảo hộ
Cẩn Dung, lập tức lạnh nhạt cười, xem như đồng ý.