Thế Hôn
Chương 67 : Son đỏ 1
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Lại nói Lâm Cẩn Dung trở về phòng của Đào thị, nhưng
cũng không lộ ra biểu tình phản cảm gì với Lục Giam, chỉ trả lời Đào thị: “Nhị
biểu ca nói hắn muốn ăn cá hoa đào.”
“Cá hoa đào?” Đào thị hiển nhiên cảm thấy có chút
không thể tưởng tượng, lập tức lắc đầu cười khẽ: “Ta còn lo lắng hắn được nuông
chiều, bị bệnh sẽ kén ăn, hoặc là có yêu thích đặc thù món gì đó. Nếu như thế,
sẽ bảo Thiết Hòe làm vài món ăn dân dã, cho hắn thay đổi khẩu vị.”
Nàng lo lắng không phải không có đạo lý, theo nàng
biết, Lâm Ngọc Trân bị chết non nhiều hài tử, cho nên về mặt ẩm thực đối với
Lục Giam cùng Lục Vân chu toàn đến cực hạn.
Cung ma ma đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cười nói:
“Phu nhân, nghe nói Cô phu nhân nuôi dưỡng hai huynh muội này cũng thật sự
không dễ dàng.”
Đào thị mấy ngày nay nhàn nhã, nghe vậy vội hỏi: “Như
thế nào?”
Cung ma ma nhỏ giọng nói: “Hoàng di nương không phải
quen thân với Phương ma ma bên người của Cô phu nhân sao? Phương ma ma lần
trước thời điểm năm mới đi theo đến chúc tết, cùng Hoàng di nương tâm sự. Liền
nhắc tới lần trước chuyện tiểu thư chúng ta đấu trà, thổi sáo, khiến tiểu nha
hoàn nghe thấy, liền lắm miệng nói cho ta nghe……”
Nói tới đây, bà dừng một chút, thanh âm thấp xuống:
“Kỳ thật cũng không trách được Cô phu nhân tức giận. Người cũng biết, Cô phu
nhân từ trước đến nay là người vô cùng kiêu ngạo, không thể dễ dàng tha thứ
người khác nói một câu không tốt hoặc là không bằng người ta. Mà nàng chỉ có
mình biểu tiểu thư là cốt nhục ruột thịt, tất nhiên hy vọng biểu tiểu thư có
tiền đồ. Phương ma ma nói, biểu tiểu thư còn chưa cầm được bút, cầm kim thêu
không xong, cũng đã bắt đầu học nữ hồng, mỗi lần Cô phu nhân xuất môn làm khách
đều phải mang theo bên người, nhất cử nhất động không được có gì không ổn. Lớn
thêm chút nữa, đã mời danh gia đến dạy, cầm kỳ thư họa, may vá nữ công, chuyện
nào cũng phải cầu toàn, cần phải nổi tiếng, so với người khác càng phải tài
giỏi hơn. Biểu tiểu thư cũng là người tâm cao khí ngạo, đông luyện tam cửu, hạ
luyện tam phục (nghĩa là lúc nào cũng siêng năng tập
luyện chăm chỉ, dù cho thời tiết khắc nghiệt tới đâu), thập
phần khắc khổ, vì vậy mới có tài nghệ như ngày nay, liền ngóng trông một khắc
kia hiển lộ tài danh, tương lai sẽ có mối nhân duyên tốt đẹp.”
Đào thị đối với phẩm tính của Lâm Ngọc Trân rất rõ
ràng, lúc trước hai người sở dĩ không hòa thuận, thứ nhất là vì dung mạo của
nàng đẹp hơn Lâm Ngọc Trân, tài nghệ cũng không thua kém Lâm Ngọc Trân; Thứ hai
đề cử về sau có ham thích việc đồng áng, thật muốn vì dân chúng lo nghĩ hay
không.”
Nói cách khác, khối đất này của Lâm Cẩn Dung còn phải
chờ thời gian khá lâu mới có thể thành ruộng tốt? Lâm Thế Toàn không khỏi âm
thầm thở dài một tiếng, miễn cưỡng lên tinh thần hướng Lục Giam vái chào, khen
ngợi: “Lục Nhị ca thật sự là kiến thức rộng rãi, thụ giáo.”
“Lâm Tam đệ tán thưởng. Ta có một vị sư huynh ham
thích việc đồng áng, nói với ta không ít việc, vừa mới biết thôi.” Lục Giam
đứng dậy đáp lễ: “Không biết đệ là nghe người nào đến việc khai hoang này? Ta
từ lúc trở lại Bình Châu, đây là lần đầu tiên nghe người ta nói đến chuyện
này.”
Nghe hắn nói rất nhiều, không thể ngay cả vấn đề này
cũng không trả lời, Lâm Thế Toàn bất đắc dĩ, đành phải nói: “Nghe Tứ muội muội
thuận miệng nhắc tới. Ta liền ghi tạc trong lòng.”
“Nga.” Ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Giam nhẹ
nhàng đánh hai nhịp trên bàn đá, thản nhiên nói: “Nàng biết đến điều này cũng
thật không ít.”
“Đó là, nàng cái gì cũng tò mò, nhận thức rau dại cỏ
dại chỉ sợ so với ta còn hiểu biết hơn.” Lâm Thế Toàn khẽ cười một tiếng, khóe
mắt liếc thấy một thân ảnh mặc quần áo sắc đỏ tươi ở sân cửa nhoáng lên một
cái, nhớ kỹ đã đến giờ cơm chiều, đoán là bọn nha đầu đến thỉnh qua dùng cơm,
nhìn thấy hai người nói chuyện không dám tùy tiện quấy rầy, nhân tiện nói: “Là
ai ở đó?”
Người nọ đi vào, trên mặt tươi cười cúi hạ hành lễ:
“Nô tỳ Quế Viên thỉnh an biểu thiếu gia, Tam thiếu gia. Cơm chiều đã chuẩn bị
xong, phu nhân thỉnh nhị vị qua dùng cơm.”
Lâm Thế Toàn cũng mời Lục Giam: “Lục Nhị ca thỉnh,
Thiết ma ma làm việc nhà đồ ăn phong vị dân dã, chắc hẳn ngày thường huynh cũng
không được nếm qua.”
Lục Giam cầm sách, Quế Viên đi qua, cười nói: “Biểu
thiếu gia đi thôi, nơi này để nô tỳ thu dọn là được rồi.”
Nha hoàn gã sai vặt thu dọn là chuyện rất bình thường,
Lục Giam vốn không thấy có gì, ai ngờ liếc mắt thấy đầu ngón tay của Quế Viên
có màu son đỏ, vô duyên vô cớ dính vào trên trang sách, không khỏi giận tím
mặt, trách mắng: “Đi xuống! Ai cho ngươi chạm vào sách của ta!”