Thế Hôn
Chương 68 : Son đỏ 2
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Quế Viên vốn đang âm thầm vui mừng, nghĩ rằng biểu
thiếu gia thật là tuấn tú, mùi hương trên người thật thơm, chắc là mùi trầm
hương? Đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm, không khỏi bị hù dọa hồn bay phách
lạc, tay run lên, sách kia từ đầu ngón tay trượt rơi xuống đất.
Lâm Thế Toàn nhanh tay nhanh mắt, trước khi sách kia
rơi xuống đất lao tới chụp lại, chỉ liếc mắt một cái, liền nhìn thấy trên trang
sách có dấu son đỏ bừng. Lại ngẩng đầu, liền thấy màu son trên môi Quế Viên,
không khỏi trầm mặt, trầm giọng nói: “Đi xuống!”
Trong nháy mắt, hai thiếu gia mặt đang mỉm cười đều
giận dữ, cứ như muốn ăn sống người ta vậy. Quế Viên sợ tới mức mặt không còn
một giọt máu, khẽ nhếch môi sợ hãi nhìn hai người, trong mắt nhanh chóng nổi
lên một tầng lệ quang, chân tay luống cuống :“Biểu thiếu gia, người tha nô tỳ
đi, nô tỳ không phải cố ý……”
Lục Giam cũng không thèm nhìn tới nàng, mặt âm trầm,
lấy ra khăn lụa màu trắng, cau mày thật cẩn thận lau dấu đỏ trên trang sách.
Lâm Thế Toàn thấy Quế Viên còn đứng bất động ở đó, hận
không thể nhấc chân lên đá bay nha đầu lỗ mãng không biết xấu hổ khiến Lâm Cẩn
Dung mất mặt này đi.
Một bên Xuân Nha đang sắc thuốc phát hiện có chút
không thích hợp, tay vẫn cầm quạt hương bồ đi lên cười làm lành nói: “Làm sao
vậy? Đây là…?”
Quế Viên giống như thấy thân nhân, nước mắt ào ào rơi
xuống: “Xuân Nha tỷ tỷ, ta thực không phải cố ý ……”
Ánh mắt Xuân Nha nhìn lên môi nàng rồi chậm rãi đảo
qua sách trong tay Lục Giam, đột nhiên nở nụ cười: “Nha đầu này, thật là lười,
tay chưa rửa cũng chạy đi làm việc sao? Nhìn ngươi đã làm ra chuyện gì rồi, còn
không nhanh dập đầu nhận sai với biểu thiếu gia rồi tự thân đến chỗ Cung ma ma
lĩnh phạt?”
Quế Viên lập tức quỳ xuống, vang dội dập đầu trước Lục
Giam: “Biểu thiếu gia, người tha thứ cho nô tỳ đi?”
Lục Giam ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn
nàng, chỉ cúi mắt tiếp tục lau sách.
Xuân Nha cười làm lành nói: “Biểu thiếu gia, người
đừng vội, trước đến dùng cơm chiều, để nô tỳ thu dọn.”
Lục Giam trầm mặc một lát, đem khăn lụa trắng đặt lên
bàn, rồi giao sách cho Xuân Nha, sau đó xoay người ra bên ngoài.
mang theo bọc nhỏ phục trước mặt nàng dập đầu khẩn cầu rời đi, nói là không còn
mặt mũi gặp nàng, dù thế nào cũng không ở lại. Lục Vân khuyên nàng để Quế ma ma
đi, bằng không hai mẫu tử, một người là ma ma trong phòng nàng, một người là
thiếp thất, đây là chuyện gì chứ? Nàng đành đáp ứng.
Khi đó Quế Viên cũng là như thế này ôm đầu gối nàng
đau khổ cầu xin, nói đều là lỗi của mình, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, làm ra
chuyện có lỗi với nàng, lại cam đoan tương lai sinh con sẽ giao cho nàng giáo
dưỡng, cam đoan sẽ không cùng nàng tranh đoạt bất cứ thứ gì……
Nhưng rốt cuộc, muốn tranh cũng đâu có gì để tranh, nàng
cũng không thèm tranh đoạt với ai, cốt khí nàng vẫn phải có. Lục Giam ba ngày
sau liền mang theo Trường Thọ rời khỏi nhà, thẳng đến khi Lục lão ông chết mới
về nhà chịu tang, hai người lại gặp mặt như người xa lạ.
Lâm Cẩn Dung nâng mí mắt, thấp giọng nói: “Ngươi biết
chính mình phạm lỗi biết hối cải là tốt rồi. Ta niệm tình Quế ma ma, lần này
trước bỏ qua cho ngươi, nếu còn lần sau…… Tốt nhất tự mình tìm một chỗ sạch sẽ
mà giải quyết, chết cho nhanh gọn, chớ để liên lụy người khác.” Không liên quan
đến Lục Giam, mà là nàng hận cảm giác bị người thân cận phản bội, bị người khác
cho rằng mình ngu ngốc, trêu đùa mà mình vừa phải vỗ tay vừa cảm thấy bất lực.
Nàng nói ra mấy câu này, không nói tới Quế Viên, ngay
cả Lệ Chi cũng sợ tới mức mở to hai mắt. Lâm Cẩn Dung hướng Quế Viên cười: “Bị
dọa có phải không? Ta chính là nói thật, ngươi phải biết rằng, thanh danh tiểu
thư nhà mình là quan trọng nhất. Muốn chết, thì cũng phải nói trước một tiếng.”
Quế Viên toàn thân tóc gáy đều dựng đứng, không nhịn
được buông lỏng tay Lâm Cẩn Dung, run run môi nói: “Vâng…… Tiểu thư, sẽ không
có lần sau nữa.”
Lâm Cẩn Dung lạnh lùng thốt: “Đi xuống rửa mặt sạch
sẽ! Ta không thích nhìn vẻ mặt cầu xin của ngươi.”
Quế Viên run run lui xuống, Lâm Cẩn Dung phiền chán
xoa mặt, giương mắt nhìn thấy Miêu Nha đứng ở cạnh cửa khiếp đảm nhìn mình,
theo bản năng nghĩ chắc nha đầu kia nghe thấy mình nói những lời vừa rồi, còn
có chút trách cứ nhìn Lệ Chi liếc mắt một cái, ôn nhu nói: “Miêu Nha, làm sao
vậy?”
Miêu Nha lấy ra một quyển sách, lo lắng nói: “Tiểu
thư, biểu thiếu gia nói người rất đáng giận, không đền bù sách thì thôi còn
chưa tính, sao lại phá hỏng sách như vậy?”