Thế Hôn
Chương 69 : Kẹo
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Lâm Cẩn Dung xanh mặt nhìn sách trước mặt.
Lúc nàng dùng dao bạc quét nhẹ đi lớp son, rõ ràng là
một vết nhỏ, không thể nhìn rõ, nhưng lúc này sách thật sự bị dao làm rách. Vết
rách này, hoàn toàn không cần hỏi lai lịch, trừ bỏ Lục Giam cũng không còn ai
dám hạ độc thủ.
Miêu Nha khiếp đảm dò xét biểu tình Lâm Cẩn Dung, nhỏ
giọng nói: “Biểu thiếu gia nói, đây là sách trân quý của Chư tiên sinh, không
phải a miêu a cẩu, tùy tiện bù lễ vật hoặc bù tiền là có thể giải quyết, Thất
thiếu gia tương lai còn muốn bái Chư tiên sinh làm vi sư, nếu gây ấn tượng kém
làm sao có thể được thu nạp? Hắn không còn cách nào khác, hỏi tiểu thư có muốn
thỉnh phu nhân nghĩ cách?”
“Hắn phải như thế nào thì mới chịu?” Lâm Cẩn Dung hận
cũ chưa tan, lại thêm thù mới. Trong ấn tượng của nàng Lục Giam có hai ham
thích, thứ nhất là chơi cờ, thứ hai là tàng thư, chơi cờ tất nhiên luôn muốn
thắng, yêu sách giống như tính mạng. Cho nên Lục Giam vì sách bị hỏng mà tức
giận, nàng cũng không kỳ quái, lại không nghĩ rằng hắn cư nhiên vì muốn bức
nàng xin lỗi mà lấy sách trân quý của Chư tiên sinh hảo tâm cho hắn mượn làm
hỏng. Sách của hắn còn luyến tiếc cho người khác đọc, sách của người khác lại
tùy ý giày xéo, xem ra, nàng vẫn xem nhẹ trình độ vô sỉ của hắn.
Miêu Nha cúi đầu nắm tay, kiên trì thấp giọng nói:
“Biểu thiếu gia nói chỉ cần tiểu thư thật tình ăn năn, hướng hắn chịu nhận lỗi,
hắn sẽ không truy cứu.”
“Hắn nằm mơ!” Lâm Cẩn Dung dữ tợn cười: “Ngươi đi nói
cho hắn biết, nếu hắn đã không lo lắng gì, vậy sách này cứ để ở chỗ của ta là
được rồi. Ta xem hắn lấy cái gì trả lại Chư tiên sinh! Tương lai Thất thiếu gia
muốn bái sư, ta sẽ bảo Thất thiếu gia đem sách này cầm trả lại Chư tiên sinh,
nói từ một góc của Tây viện này tìm thấy!” Nghĩ nàng là tiểu cô nương tầm
thường phạm lỗi sợ người lớn biết được sẽ trách phạt sao? Nàng không phải! Nàng
cũng không tin Chư tiên sinh nghe Lục Giam chậm rãi giải thích, nói là biểu
muội bướng bỉnh, giấu sách không trả lại. Lời này nếu từ trong miệng Lục Giam
nói ra, hắn cũng sẽ không còn là Lục Giam nữa.
Miêu Nha hai mắt nhìn sách, môi hé rồi khép vào hai
lần, muốn nói cái gì rốt cuộc lại nhịn xuống, nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi rời
đi.
Lâm Cẩn Dung cầm quyển sách kia lên, muốn hung hăng
ném xuống đất, nhưng xuất phát từ tôn trọng Chư tiên sinh yêu quý sách vở, lại
sinh sôi nhịn xuống, ngược lại quay đầu nhìn màn trời màu lam đậm ngoài cửa sổ
ói ra một ngụm trọc khí.
Lệ Chi nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, vì sao người
Miêu Nha gật gật đầu, tò mò nói: “Biểu thiếu gia,
người định giải quyết quyển sách này thế nào? Dùng kim thêu hay vải vá lại sao?
Có cần ta giúp người không a?”
Lục Giam rốt cục nhịn không được cười ha ha, nhưng
cũng không đáp lời Miêu Nha, thẳng hướng bước vào trong phòng. Trường Thọ ở một
bên khinh bỉ thấp giọng nói: “Nói ngươi ngốc quả nhiên ngươi thật ngốc, vậy mà
ngươi còn không phục! Dùng kim thêu và vải để vá sách? Đúng là chỉ có ngươi
nghĩ ra, không phải vá sách mà vá vải bọc sách đi? Muốn biết không? Cầu ta đi?”
Miêu Nha giận dữ, lại mãnh liệt muốn biết sách sẽ được
sửa lại thế nào, vì thế nhịn cả giận: “Trường Thọ, cầu ngươi nói cho ta biết
được không?”
“Ngươi hãy nghe cho kỹ.” Trường Thọ lỗ mũi hướng lên
trời: “Nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu, ngốc tử!”
Miêu Nha quai hàm bạnh ra, giơ hộp trong tay lên,
hướng đầu Trường Thọ đập một cái, ô mai đường, đậu phụ đường, mật đạn đạn, mứt
táo, rầm rầm rơi ra, đổ đầy người Trường Thọ.
Miêu Nha cười ha ha, nâng cằm nói: “Ngọt hay không
ngọt a? Ta ăn vẫn còn lại chỗ này, thưởng cho ngươi! Không cần cảm tạ.”
“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi muốn chết!” Trường Thọ
nhìn lén thân ảnh Lục Giam qua cửa sổ liếc mắt một cái, đè thấp cổ họng mắng
một tiếng, lấy tay bắt Miêu Nha.
Miêu Nha sớm đã chạy ra sân viện, hướng hắn nói:
“Trường Thọ dài, mệnh đoản a……”
Tên này của hắn là lão thái gia cố ý ban cho, chính là
một phần thưởng, ý tử là Nhị thiếu gia trường mệnh trăm tuổi. Nha đầu chết tiệt
kia sao có thể nói năng như vậy? Trường Thọ phẫn nộ, cũng bất chấp đang làm
khách nhà người ta, cởi hài ném về phía Miêu Nha, Miêu Nha linh hoạt né tránh,
hài kia nện vào cánh cửa, thanh âm vang vang.
Miêu Nha bịt mũi nhặt lên, ha ha cười, cũng không thèm
nhìn ném ra xa. Trường Thọ quát to một tiếng, đang chuẩn bị liều lĩnh tiến lên
báo thù, chợt nghe Lục Giam ở trong phòng trầm giọng nói: “Trường Thọ, ngươi
vào đây.”
Trường Thọ bất đắc dĩ dừng bước, gắt gao trừng mắt
nhìn Miêu Nha đắc ý chạy đi, hận đến mức nước mắt lưng tròng.