Thế Hôn
Chương 70 : Người tốt
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Đào thị lời nói thấm thía giáo huấn trước mặt Lâm Cẩn
Dung: “Con đã mười ba, hắn mười sáu, tuổi dĩ nhiên không nhỏ, tuy nói là chí
thân, nhưng cũng phải chú ý tị hiềm, những gì không nên hồ nháo thì đừng hồ
nháo……”
“Con nào có? Nếu không phải người bảo con đi thăm hắn,
con cũng đâu muốn đi.” Lâm Cẩn Dung trong lòng thầm hận, nàng khi nào thì cùng
Lục Giam thân cận không e ngại chứ? Đào thị hôm qua còn gọi nàng tới thăm Lục
Giam, lúc này lại nói như thế, là ai nói loạn vậy?
Đào thị không hờn giận nhíu mày nhìn nữ nhi: “Còn còn
học cãi lại sao? Ta hỏi con, vì sao bảo Quế Viên làm bẩn sách của hắn? Lại còn
làm rách sách của hắn? May mắn hắn là hài tử rộng lượng, chẳng những không tức
giận, còn che chở con. Vốn không có gì, con lại bướng bỉnh, nếu rơi vào tai
những người khác, không biết sẽ đàm tiếu những gì. Đến lúc đó con sẽ khổ sở.”
Hắn là người rộng lượng, không hề tức giận, còn che
chở nàng? Ngụy quân tử! Xem đi, tất cả mọi người thấy hắn tốt, chỉ bằng vẻ
ngoài đã có thể khiến Quế Viên phát ngốc; Vừa mới hé miệng nói vài câu, lại
khiến Lâm Thế Toàn đối với hắn nhìn với cặp mắt khác xưa; Bỏ ra một cái lưới
bắt cá cùng một hộp kẹo ngâm đường đã khiến cho Miêu Nha đáng thương hắn; Hiện
tại hắn vu oan hãm hại nàng, Đào thị còn nói hắn rộng lượng che chở nàng. Hắn
cũng thật thành công, vĩnh viễn đều thành công như vậy. Không thể trêu vào còn
trốn tránh không được sao? Lâm Cẩn Dung khó thở cười, còn nghiêm túc trả lời
Đào thị: “Nương giáo huấn phải, nữ nhi về sau sẽ không làm vậy nữa. Vì tị hiềm,
về sau nữ nhi đều ở trong phòng mình dùng cơm, hắn xuất môn rồi con mới ra
ngoài.”
“Cũng không cần phải đến mức như vậy, con bớt bướng
bỉnh là được, đại cô nương phải có tư thái của đại cô nương. Ta trở về sẽ vì
Ngũ ca con làm mai, tận lực bồi tiếp con sau.” Đào thị nói nửa ngày, có chút
mệt mỏi, liền vẫy tay bảo Lâm Cẩn Dung ra ngoài: “Đi thôi, Quế Viên ở lại.”
Quế Viên sợ hãi nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung không
nhìn nàng, đi thẳng ra cửa. Đến bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Lâm Thế Toàn cùng
chủ tớ Lục Giam từ tây viện đi ra, bên cạnh còn có Thiết Nhị Ngưu, bên hông
Thiết Nhị Ngưu treo lưới đánh cá cùng sọt đựng cá, cười híp tịt mắt, nhìn thấy
nàng liền cười hì hì hướng nàng xoay người hành lễ: “Tiểu thư.”
Dựa vào cái gì mình mất nhiều khí lực mới đạt được hết
thảy, Lục Giam chỉ một chốc đã đoạt đi hơn phân nửa? Lâm Cẩn Dung mặc dù về lý
trí biết trong cảm nhận của đám người Lâm Thế Toàn, vị trí của Lục Giam không
thể vượt qua nàng, nhưng trong lòng chung quy vẫn khó chịu, nghiêm mặt không
thèm nhìn ai xoay người bước vào đông viện.
Miêu Nha ngồi suy nghĩ hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm:
“Ta sẽ bảo Nhị ca đem mấy thứ biểu thiếu gia tặng trả lại. Tuy rằng rất muốn
giúp biểu thiếu gia, nhưng Cô phu nhân thật sự rất hung dữ, chúng ta không thể
trêu vào……”
Lâm Cẩn Dung nói: “Hắn tặng cho Nhị ca ngươi cái gì,
ta sai người làm cho Nhị ca ngươi một phần là được.”
“Kỳ thật cũng không phải thứ gì đáng giá, chính là Nhị
ca ta lại thích, không có dịp dùng, cha ta và nương luyến tiếc mua cho hắn.”
Miêu Nha ôm Lâm Cẩn Dung, cảm động nói: “Tiểu thư, người thật sự là người tốt.”
“Ha ha……” Lâm Cẩn Dung hai mắt nhìn trời, sờ sờ đầu:
“Quá nóng nực, dọn dẹp một chút, trở về thôi.”
Miêu Nha sau khi trở về chuyện thứ nhất chính là đi
tìm Thiết Nhị Ngưu.
Lục Giam chủ tớ hai người vẻ mặt đầy mồ hôi, vừa trở
về, chỉ thấy Thiết Nhị Ngưu cầm một đống lớn đứng ở cửa, đỏ mặt không dám nhìn
hắn, lắp bắp nói cũng nói không rõ. Tuy rằng sau đó Thiết Nhị Ngưu vẫn đỏ mặt
cầm thứ này về, nhưng Lục Giam đến giờ ngọ hôm sau cũng không thấy bước ra cửa,
tây viện im lặng giống như không có ai ở đó.
Lâm Cẩn Dung quyết định đến dùng cơm chiều, thừa dịp
Đào thị chưa ngồi vào bàn, nàng cười tủm tỉm nhìn Lục Giam màu da trở nên rám
nắng đang trầm mặc nói: “Nhị biểu ca, buổi chiều hôm nay sao không thấy huynh
ra ngoài du ngoạn, nung đúc tình cảm sâu đậm?”
Nàng vốn tưởng rằng Lục Giam sẽ trầm mặc không nói, ai
ngờ Lục Giam chỉ trầm mặc một lát liền nâng mắt lên nhìn nàng nói: “Bị chó cắn,
tâm tình không tốt.”
“Khụ!” Lâm Thế Toàn thấy trong mắt Lâm Cẩn Dung lộ ra
sát khí, nhanh ho khan một tiếng: “Lục Nhị ca, huynh có nghe nói không? Bắt đầu
từ mùa xuân năm nay, sẽ mua bạc nộp cống. Bên ngoài hiện tại đều nháo loạn, bất
quá chỉ trong hai ngày, giá trị bạc đã tăng lên từ 280 văn tiền tới 900 văn
tiền, xem ra sẽ còn tăng nữa, bạc tăng lên như vậy thật không may.”
“Thật sự?” Lâm Cẩn Dung kích động nắm chặt hai tay,
thậm chí đã quên chính mình mới bị Lục Giam mắng, vui mừng không biết nên làm
thế nào mới tốt. Thấy Lục Giam cùng Lâm Thế Toàn đều kỳ quái nhìn mình, cơm
cũng không ăn, vui vẻ trở về phòng, chui vào giường, nằm tính tính toán toán.